Chương trước
Chương sau
“Không dám ư? Trên đời này còn có chuyện gì mà Tô Linh ngươi không dám làm hả? Lúc ngươi cưỡng ép đại tiểu thư Mạc gia gả cho mãng phu nông thôn kia, có nghĩ tới không dám hay không?” Nhạc lão phu nhân quát lên một tiếng chói tai, làm cả người Tô Linh sợ tới mức run lên.
Sắc mặt Tô Linh trắng bệch, nhưng cũng không định thừa nhận.
Khẽ cắn môi, Tô Linh ngẩng đầu, lời lẽ chính đáng nói: “Hôn sự của đại tiểu thư Mạc phủ, đó là lúc thân mẫu của đại tiểu thư còn sống, định ra cho đại tiểu thư.”
“Vậy hai năm trước đại tiểu thư Mạc phủ từ hôn, lại là chuyện gì xảy ra?” 
Nhạc lão phu nhân đập bàn, trừng mắt nhìn Tô Linh cả giận nói, “Tô Linh, không phải ngươi không biết, đại tiểu thư Mạc phủ là tôn tức phụ(cháu dâu) mà Nhạc phủ vừa ý!”
“Ta……” Không nghĩ tới lão phu nhân sẽ đem chuyện này nói trắng ra, Tô Linh không nhịn được lắc đầu, “Quả thật ta không biết. Trên người đại tiểu thư vốn có hôn sự, đâu thể vào được cửa Nhạc phủ? Ta……”
“ Đương nhiên ngươi không biết. Bởi vì ngươi một lòng một dạ chỉ nghĩ tới để nữ nhi thân sinh của ngươi thay thế gả tới Nhạc phủ!” Tô Linh từ Nhạc phủ đi ra, lão phu nhân vô cùng hiểu rõ.
Nghiêm túc mà nói, lão phu nhân cũng không ghét Tô Linh cho lắm. Tô Linh có thủ đoạn, lại không coi là tàn nhẫn. Có tâm kế, nhưng cũng không tính cao minh. Có chút khôn vặt, nhưng cũng không đến mức tàn nhẫn cay độc. Nữ nhân như thế, cho dù đặt ở hậu trạch, cũng không gây ra nổi sóng to gió lớn.
Cũng vì vậy, lão phu nhân mới luôn không đưa tay trợ giúp tình cảnh của Mạc Như Nghiên ở Mạc phủ.
Nếu Mạc Như Nghiên đến Tô Linh cũng không đối phó được, thì làm sao tồn tại được ở Nhạc phủ? Nước ở hậu trạch Nhạc phủ còn sâu hơn Mạc phủ nhiều!
Nhưng mà, cái gì Nhạc lão phu nhân cũng nghĩ được, lại tính thiếu một chuyện. Không ngờ Mạc Như Nghiên lại gả cho Hạ Trăn!
Lúc nghe nói đến việc này, Nhạc lão phu nhân cũng giống với Nhạc Hành Tri đều kinh ngạc, cũng khó có thể tin.
Giống như vịt nấu chín rồi đột nhiên bay mất, Nhạc lão phu nhân tức giận đến mấy ngày liền, cuối cùng mới trở lại bình thường.
Việc Nhạc Hành Tri đi huyện Thanh Sơn, là được lão phu nhân cho phép.
Lão phu nhân cũng muốn xác định một chút, đến cùng trong đó là xảy ra chuyện gì. Cho dù Mạc Như Nghiên không có khả năng tái giá tới Nhạc phủ, nhưng nếu Mạc Như Nghiên đưa ra thỉnh cầu, bà cũng không ngại giúp nàng một chút.
Cứ coi như xem ở tình cảm năm đó Vu Cẩm Tú chu đáo làm cho bà y phục mấy mùa, Nhạc lão phu nhân cũng cảm thấy là nên trả lại ân tình này
Ở trong lòng lão phu nhân, Vu Cẩm Tú không nghi ngờ là người được chọn làm con dâu tốt nhất. Mặc dù xuất thân của Vu Cẩm Tú không cao lắm, nhưng Vu Cẩm Tú nhanh nhẹn linh hoạt khéo tay, trông rất đĩnh đạc đường hoàng, đúng là một người khéo léo.
Chỉ tiếc, Vu Cẩm Tú sớm rời nhân thế. Nếu không, cho dù thế nào bà cũng phải cưới Mạc Như Nghiên vào Mạc phủ.
Nữ nhi của Vu Cẩm Tú, sao có thể không tốt được?
Nhưng mà, chỉ trong suy nghĩ chốc lát, lão phu nhân thua ở trước khi bà quạt gió thêm củi.
Năm đó sở dĩ Tô Linh có thể thuận lợi gả cho Mạc Nho, cũng là lão phu nhân giúp đỡ dắt dây. Lúc đó lão phu nhân chỉ nghĩ, Tô Linh là người một nhà, không sợ sẽ hà khắc ấu nữ Mạc Như Nghiên.
Nhưng lão phu nhân không dự đoán được, tâm Tô Linh còn đen tối hơn bà nghĩ. Thế nên, thừa dịp nhất thời bà không chú ý, đã gả Mạc Như Nghiên ra ngoài!
Ba ngày, mới ngắn ngủn ba ngày. Tô Linh đã ổn thỏa đưa Mạc Như Nghiên ra ngoài. Đến nỗi để trấn an Mạc Như Nghiên, Cẩm Tú Phường mà Vu Cẩm Tú để lại cũng buông tha.
Cẩm Tú Phường giao vào trong tay Mạc Như Nghiên, lão phu nhân không phản đối. Vật quy nguyên chủ, đó là điều nên làm.
Nhưng mà, Tô Linh lặng lẽ gả Mạc Như Nghiên ra ngoài, chuyện này, Nhạc lão phu nhân muốn tính sổ với Tô Linh.
Càng đừng nói tới, Tô Linh còn dám to gan lớn mật đưa Mạc Như Họa lên giường Nhạc Hành Tri, định gạo nấu thành cơm,để Nhạc phủ phải ngậm miệng nuốt xuống tâm tư ác độc này!
Tốt, rất tốt. Tô Linh muốn Mạc Như Họa bước vào Nhạc phủ đúng không? Lão phu nhân cho bọn họ cơ hội này, đồng ý cho Nhạc Hành Tri nạp làm thiếp.
Mệt cho Tô Linh tính kế tới tính kế lui, đến cuối cùng còn không phải công dã tràng?
Nhạc lão phu nhân cũng muốn nhìn, chờ cho Mạc Như Họa thật trở thành thiếp thị của Nhạc phủ, Tô Linh còn ngông nghênh cái gì?
“Lão phu nhân minh giám!” cuối cùng Tô Linh vẫn không thể nhịn được, quỳ trước mặt Nhạc lão phu nhân, “Chuyện Mạc Như Nghiên xuất giá, là chính Mạc Như Nghiên nói ra, không liên quan đến Linh nhi!”
Thế thì quá buồn cười rồi. Hai năm trước chủ động từ hôn, hai năm sau lại chủ động nói ra bằng lòng gả đến thôn Liên Hoa? Chẳng lẽ Tô Linh cho rằng, bà thật sự đã già không rõ trắng đen?
Nhạc lão phu nhân cười lạnh một tiếng, không muốn nói chuyện với Tô Linh.
Mà kế tiếp, là mẫu thân của Nhạc Hành Tri, đương gia phu nhân của Nhạc phủ hiện nay, Nhạc phu nhân mở miệng.
“Chẳng lẽ biểu muội nghĩ sai chuyện gì? Đại tiểu thư Mạc phủ không tốt hơn nữa, cũng là nữ tử từng chủ động từ hôn. Hai năm trước, biểu muội cố ý gửi thư cho Nhạc phủ, nói đến việc này.” Lúc ấy quả thật cũng bởi vậy mà Nhạc phu nhân sinh ra chút khúc mắc với Mạc Như Nghiên, đến nay vẫn chưa hết.
Nếu không phải lão phu nhân khăng khăng nhận định Mạc Như Nghiên làm tôn tức phụ, Nhạc phu nhân đã sớm chọn cho Nhạc Hành Tri tiểu thư khuê các khác càng thích hợp.
Nhưng mà, bà không muốn cưới vào cửa là một chuyện. Tô Linh tính kế sau lưng Nhạc phủ, đến cả nhi tử của bà cũng bị tính kế vào, Nhạc phu nhân sẽ không đồng ý.
“Này, chuyện này thật sự có hiểu lầm. Lúc ấy Mạc Như Nghiên từ hôn là thật, lần này Mạc Như Nghiên chủ động nói ra muốn gả cũng là thật. Linh nhi lớn mật nữa, cũng không dám lừa gạt lão phu nhân và biểu tẩu!” Tô Linh không dám nhận món nợ này. Cho dù thế nào, cũng phải đẩy lên đầu Mạc Như Nghiên.
“Chuyện ngươi không dám thì nhiều, nhưng chuyện làm ra càng làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, vô cùng bất ngờ.” Nhạc phu nhân không tin lời giải thích của Tô Linh. Tô Linh càng liều chết không thừa nhận, Nhạc phu nhân càng vô cùng tin tưởng, Mạc Như Nghiên là bị ép buộc.
Đều là nữ tử, ai không muốn gả cho lang quân như ý? Chẳng lẽ Tô Linh còn muốn nói, hán tử nông thôn ở thôn Liên Hoa kia, có thể so sánh được với Hành Tri của bà? Ngưỡng cửa Nhạc phủ bày tại nơi này, mãng phu Hạ gia kia địch nổi sao?
Suy nghĩ của Nhạc phu nhân, cũng là suy nghĩ chung của nữ quyến Nhạc gia đang có mặt tại đây.
Không cần biết bọn họ có vừa ý Mạc Như Nghiên hay không, Tô Linh dám can đảm tính kế Nhạc Hành Tri, chính là khiêu khích Nhạc phủ bọn họ.
Đều cùng từ một hậu trạch đi ra, Tô Linh có tính tình gì, bọn họ còn không hiểu được sao? Nhớ trước đây giữa nhau có hiềm khích và ân oán, đến nay cũng vẫn có dấu vết để lại.
Vốn tưởng rằng Tô Linh gả đến huyện Thanh Sơn, những chuyện cũ năm xưa đã tính xong rồi. Hôm nay bọn họ mới biết, thì ra Tô Linh vẫn luôn chờ bọn họ ở chỗ này.
Bọn họ giống như bị tát mạnh một cái lên mặt, đám nữ quyến Nhạc phủ đều bị chọc giận.
Vì thế, mới có ngày này giờ này tam đường hội thẩm. Mọi người đều dùng hết sức, muốn tính món nợ này với Tô Linh.
Tô Linh hoàn toàn không lường trước được, bà ta đã hoàn toàn đắc tội với rất nhiều nữ quyến Nhạc phủ. Càng không dự đoán được, chẳng qua là một Mạc Như Nghiên, đã hoàn toàn làm chuyển biến xấu quan hệ của bà ta và Nhạc phủ.
Bà ta vẫn luôn cho rằng, coi như Nhạc lão phu nhân vừa ý muốn Mạc Như Nghiên làm tôn tức phụ, Nhạc phu nhân cũng không phải rất vừa lòng.
Cho dù không phải Mạc Như Nghiên, vẫn sẽ là Mạc Như Họa, Nhạc lão phu nhân sẽ không chấp nhất như vậy. Nhạc phu nhân cũng sẽ xem bà ta nhiều năm nỗ lực duy trì quan hệ mà chấp nhận Như Họa nhà bà ta làm nhi tức phụ.
Thậm chí, Tô Linh cũng đã chuẩn bị của hồi môn thật lớn cho Mạc Như Họa, cũng cố ý lộ tiếng gió cho Nhạc phu nhân.
Bà ta cho rằng, Nhạc phu nhân sẽ hài lòng.
Nào nghĩ đến, thật sự vào đến Nhạc phủ, cuối cùng Tô Linh mới xác định, bà ta cũng không được Nhạc phu nhân tán thành, ngược lại đẩy Nhạc phu nhân vốn là đồng minh với bà ta ra xa.
Muôn vàn tính kế trở thành công dã tràng, Tô Linh thật sự không cam lòng, cũng không nghĩ ra, rốt cuộc bên trong này đã sai ở đâu!
Sai ở đâu? Sai ở chỗ Tô Linh không nên ngây ngốc đi theo ý muốn của Mạc Như Nghiên.
Kiếp trước Mạc Như Nghiên sống ở Nhạc phủ lâu như vậy, làm sao không hiểu được người Nhạc gia để ý nhất chính là thể diện?
Không cần biết người Nhạc gia có vừa ý Mạc Như Nghiên hay không, nếu Nhạc lão phu nhân đã lộ ra tiếng gió rằng vừa ý Mạc Như Nghiên làm tôn tức phụ. Như vậy, ngoài Nhạc phủ không muốn cưới ra, nếu không Mạc Như Nghiên cũng chỉ có thể gả cho Nhạc Hành Tri.
Nhưng hiện giờ, ở trong mắt người Nhạc gia, bởi vì Tô Linh ích kỷ, cho nên mới gả Mạc Như Nghiên ra ngoài. Vì, để cho Mạc Như Họa thay thế, gả tới Nhạc phủ!
Thua thiệt khó chịu như vậy, đám nữ quyến Nhạc phủ tự xưng là khôn khéo thông minh, làm sao chịu đồng ý? Cho dù Mạc Như Họa đã thành người của Nhạc Hành Tri vậy thì một cỗ kiệu nhỏ nâng vào từ cửa hông là được, Nhạc phủ có rất nhiều cách đối phó!
Thật sự để Nhạc phủ không có cách đối phó, vẫn là “Mạc Như Nghiên gả cho người khác” một sự thật chói lọi đập vào mặt.
Nếu Mạc Như Nghiên cao gả, thì cũng thôi. Mọi người Nhạc phủ coi như không hài lòng, cũng đành nhịn.
Nhưng mà lại gả cho một mãng phu ở nông thôn thì tính là chuyện gì xảy ra? Tô Linh đang làm nhục ai chứ? Mượn tay Mạc Như Nghiên, hung hăng đạp thể diện của Nhạc phủ xuống dưới chân phải không?
Tô Linh lắc đầu, rất muốn tiếp tục làm sáng tỏ hiểu lầm với Nhạc phu nhân. 
Nhưng mà, Nhạc phu nhân đã không muốn nghe bà ta nhiều lời.
“Thôi vậy. Nếu ngươi đã đưa người vào Nhạc phủ, thì không cần trở về huyện Thanh Sơn nữa. Bắt đầu từ hôm nay, ta thay Hành Tri làm chủ, để Như Họa ở lại.” Nhạc phu nhân khoát tay, chặt đứt đường lui của Mạc Như Họa.
“Vậy còn gì bằng. Sau này Nhạc phủ chúng ta lại thêm người mới, phải chung sống tốt với muội muội mới nha.” Đại tẩu Nhạc gia lập tức cười phụ họa nói.
“Còn không phải à. Ta thấy vị Như Họa muội muội này trông thật xinh đẹp! Nhưng mà, hình như rất thích khóc? Không phải là bệnh mỹ nhân hoa lê đẫm mưa chứ(người đẹp hay khóc)?” Nhị tẩu Nhạc gia cũng không khách khí kéo kéo khăn thêu trong tay, vui tươi hớn hở trào phúng nói.
“Bệnh mỹ nhân hả?” Tiểu muội Nhạc gia ghét bỏ bĩu môi, trước mặt mọi người thể hiện nàng không vui, “Ta vẫn thích đại tiểu thư Mạc phủ hơn, đó là một mỹ nhân thanh cao lạnh lùng!”
Mạc Như Họa rất muốn cãi lại, Mạc Như Nghiên tính tình thanh cao lạnh lùng như vậy, cứ cho là gả tới Nhạc phủ, cũng chắc chắn sẽ không được yêu thích.
Nhưng hiện giờ mọi người Nhạc phủ đều đang nhằm vào nàng ta, thế cho nên Mạc Như Họa hoàn toàn không dám nhiều lời.
Mím môi, cuối cùng Mạc Như Họa cũng vẫn nuốt vào lời oán trách đã đến bên miệng.
Không cần biết tiểu muội Nhạc gia có thật sự thích Mạc Như Nghiên hay không, nhưng rất rõ ràng, nàng ấy cũng không thích Mạc Như Họa. Kết quả, cũng mặc kệ còn có những người khác ở đây, dùng hết sức đối đầu Mạc Như Họa.
“Nhưng cũng không có cách nào. Ai bảo ngươi có bản lĩnh, biết bò lên giường chứ! Coi như Tam ca ta không muốn, cũng chỉ có thể nhận cái nợ phong lưu này. Nghĩ lại chua xót thay cho Tam ca, thật là khôn ba năm dại một giờ, thế mà lại bị người ta  tính kế như vậy.” Không quan tâm Mạc Như Họa phản ứng ra sao, tiểu muội Nhạc gia nói rất vui vẻ, cũng không sao cả.
Mạc Như Họa cúi đầu, cố gắng kiềm chế xúc động muốn phản bác, cố gắng nhịn xuống tiểu muội Nhạc gia làm nhục.
Tô Linh cũng rất tức giận. Bà ta cũng không phải chưa từng ở Nhạc phủ, sao không biết ngày thường Nhạc phủ dạy dỗ cực nghiêm cô nương chưa gả chồng? Hiện nay Tiểu muội Nhạc gia còn chưa gả chồng, nhưng ở trước mặt mọi người nói ra lời xấu hổ này, đâu phải là gia giáo của Nhạc gia?
Ghê tởm hơn chính là, cố tình một đám trưởng bối Nhạc gia ngồi ở chỗ này, nhưng không có một người đứng ra chỉ trích tiểu muội Nhạc gia không đúng.
Cuối cùng Tô Linh cũng không thể nhẫn nại được nữa, cũng không muốn tiếp tục nhận lấy khuất nhục to lớn này.
“Lão phu nhân cũng muốn Như Họa ở Nhạc phủ làm khách sao? Nhưng cho dù là nạp thiếp, Như Họa cũng phải từ Mạc phủ ở huyện Thanh Sơn nâng ra ngoài.” Tô Linh thẳng lưng, nghiêm túc nhìn Nhạc lão phu nhân, “Dù là đại tiểu thư gả đến thôn Liên Hoa, cũng từ cửa chính Mạc phủ đưa ra. Bây giờ Nhạc phủ cứ thế giữ Như Họa lại, chẳng lẽ muốn thừa nhận, ngưỡng cửa Nhạc phủ còn kém cả một nhà nông hộ tầm thường sao?”
Tô Linh là bất cứ giá nào. Làm mẫu thân sẽ trở nên mạnh mẽ, một đám nữ quyến Nhạc phủ đều đạp Như Họa nhà bà ta xuống dưới chân, còn muốn bà ta làm sao?
Cho dù đắc tội Nhạc phủ, Tô Linh cũng cam tâm tình nguyện. Cùng lắm thì từ đây không qua lại với Nhạc phủ nữa, dù sao bà ta ở huyện Thanh Sơn, cũng không cần dựa vào hơi thở của Nhạc phủ sống qua ngày.
Dù thật sự gả Như Họa tới Nhạc phủ, Tô Linh cũng không sợ người Nhạc gia chơi ám chiêu ở sau lưng. Kết quả xấu nhất, cũng không ngoài cục diện hiện nay. Như Họa của bà ta cũng đã trở thành thiếp thị của Nhạc Hành Tri, vì sao bà ta còn phải khom lưng uốn gối, hết sức lấy lòng người Nhạc phủ?
Cho nên nói, Tô Linh là người không thành được việc lớn. Ánh mắt bà ta thiển cận như vậy, cũng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tình cảnh Mạc Như Họa càng khó khăn hơn ở Nhạc phủ, không có sức lực để thay đổi.
Đến nay Tô Linh vẫn còn không rõ, bắt đầu từ ngày Mạc Như Nghiên đồng ý gả cho Hạ Trăn, quan hệ của bà ta và Nhạc phủ tràn ngập nguy cơ. Mà tất cả căm ghét và coi khinh của người Nhạc gia đối với Mạc Như Họa, cũng đều vì sự tính kế lần này của bà ta.
Còn chưa thành thân thân thể đã không còn trong sạch, tuy là nữ nhi của Mạc phủ, cũng có thể thế nào? Nhạc gia không thiếu nhất chính là nha đầu bò lên giường, đại tẩu và nhị tẩu Nhạc gia người nào không cực hận những thiếp thị ở trong viện của mình?
Nói ngay cả Nhạc lão phu nhân và Nhạc phu nhân, cũng đều từng trải qua chuyện này.
Lúc trước tận mắt Tô Linh nhìn thấy đủ loại dơ bẩn đen tối ở Nhạc phủ, học được chút chiêu thức này, cũng dùng ở trên người Mạc Như Họa. Nhưng kết quả, tuyệt đối không như bà ta mong đợi.
“Ngưỡng cửa Nhạc phủ có phải một nhà nông hộ tầm thường có thể ganh đua so sánh hay không, không tới lượt Tô Linh ngươi tới nói!” Nhạc lão phu nhân còn chưa mở miệng, Nhạc phu nhân đã giận dữ trách cứ nói.
“Mạc Như Họa, Nhạc phủ giữ lại. Tô Linh ngươi có thể rời đi, đừng có ăn nói lung tung ở đây.” Nhạc phu nhân nói xong, bỗng nhiên lại nói vòng lại, “Đương nhiên, nếu Tô Linh ngươi cảm thấy không muốn gả nữ nhi, không muốn hôn sự này, cũng có thể dẫn Mạc Như Họa trở về huyện Thanh Sơn. Từ nay về sau, giao tình hai nhà Nhạc Mạc chấm dứt tại đây, cũng không có bất cứ dính dáng gì. Chuyện trước đây, cũng đều xóa bỏ toàn bộ, cũng không chút liên quan!”
Những lời này của Nhạc phu nhân, còn đáng sợ hơn lời trở mặt của Tô Linh. Nếu thật sự thành ra thế, mộng đẹp Mạc Như Họa mong đợi lâu như vậy, hoàn toàn vỡ nát.
Tô Linh há mồm, đang muốn tỏ thái độ, đã nghe thấy đột nhiên Mạc Như Họa lắc đầu, la lớn: “Con không trở về huyện Thanh Sơn, con phải gả cho Hành Tri ca ca. Cho dù làm thiếp thị, con cũng chấp nhận.”
Vẻ mặt Mạc Như Họa rất kiên quyết, cứ thế uổng cho ánh mắt Tô Linh cố gắng ra hiệu cho nàng ta. Toàn tâm toàn ý nhìn Nhạc lão phu nhân, chỉ hy vọng Nhạc lão phu nhân có thể mở lời, đồng ý mong muốn của nàng.
Nhạc lão phu nhân cũng không thèm liếc nhìn Mạc Như Họa một cái, làm như chuyện này không liên quan đến bà, ngồi im thờ ơ.
Đương nhiên Nhạc phu nhân phải nhận việc kế tiếp.
“Được rồi! Nếu bản thân Như Họa muốn gả tới Nhạc phủ, chuyện này cứ xem như đã định ra.” Trừ câu đó ra, Nhạc phu nhân một chữ cũng không nhắc tới chuyện đón dâu, càng không nhiều lời nói đến chuyện sính lễ.
Tô Linh không khỏi có chút luống cuống. Mạc Như Nghiên gả hấp tấp như vậy, nhưng trình tự nên làm, bà ta một bước cũng không thiếu. Sính lễ, của hồi môn, bà ta đều làm chu đáo. Cho dù có cắt xén, nhưng cũng bảo đảm Mạc Như Nghiên vẻ vang.
Mà hiện nay thì sao? Rõ ràng Như Họa của bà ta là gả tới trấn Hoài Thủy, rõ ràng là gả vào Nhạc phủ, lại không rõ ràng qua quit như thế?
Nhạc phủ sao có thể? Sao Nhạc Hành Tri lại có thể đối xử với Như Họa của bà ta như vậy chứ? Thân thể Như Họa cho Nhạc Hành Tri là trong sạch!
Tuy trong lòng Tô Linh cũng không tình nguyện, giờ phút này lại bởi vì Mạc Như Họa kiên trì, lâm vào bị động.
Trong tay bà ta vốn cũng không có quá nhiều lợi thế, vốn định dựa vào quan hệ thân thích của bà ta và Nhạc phủ, tóm lại Nhạc phủ sẽ không quá làm khó bà ta, cũng sẽ không làm cho quan hệ hai bên căng thẳng đến mức này.
Nào nghĩ đến Nhạc phủ rồi, Tô Linh mới biết được, sự việc đã sớm thoát khỏi sự khống chế của bà ta, hoàn toàn không phải bà ta có thể điều khiển được nữa.
Sớm biết lần này đến Nhạc phủ sẽ có kết quả thế này, còn không bằng bà ta để Như Họa ở lại huyện Thanh Sơn. Ít nhất, còn có thể bảo đảm Nhạc phủ sẽ sai người đi huyện Thanh Sơn đón dâu!
Nhưng hiện giờ, tất cả đều không có khả năng. Bà ta ngu xuẩn đưa Như Họa tới Nhạc phủ. Là tự tay bà ta chặt đứt đường lui của Như Họa, cho Nhạc phủ cơ hội lấn áp.
“Cảm ơn Nhạc phu nhân......” Mạc Như Họa cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Chỉ cho rằng đến đây đã được như ý nguyện, bỗng nhiên tự sửa lời, “Cảm ơn nương.”
Nhạc phu nhân cười như không cười nhìn Mạc Như Họa, đến đáp lời cũng đều lười. Còn chưa qua cửa đã không biết liêm sỉ như thế, thật không hổ là nữ nhi tốt Tô Linh dạy ra.
Tô Linh cho rằng, ít nhất Nhạc phu nhân sẽ đồng ý Mạc Như Họa gọi tiếng “Nương” này. Dù sao mới vừa rồi chính miệng Nhạc phu nhân nói, việc này coi như đã định ra, không phải sao?
Nhưng mà, khi liếc thấy sự khinh thường trên mặt Nhạc phu nhân, Tô Linh mới bừng tỉnh đại ngộ, Nhạc phủ đang coi nữ nhi của bà ta như nha đầu hạ tiện tầm thường mà đối xử.
Thu phòng, xác thật thu. Nhưng không có thân phận, không có địa vị, càng không có tôn nghiêm. Ở Nhạc gia, những thiếp thị đó trông như là vẻ vang, thật ra còn không bằng nha đầu chân chính!
Giờ này khắc này, bỗng nhiên Tô Linh mới nhớ tới, Nhạc phủ cực kỳ am hiểu loại mặt ngoài một bộ dạng, sau lưng là thủ đoạn âm hiểm. Dù Mạc Như Họa thật sự làm thiếp thị của Nhạc Hành Tri, tình cảnh Tô Linh cũng không dám tưởng tượng.
“Lão phu nhân, trước khi rời khỏi Nhạc phủ, ta có mấy câu thầm kín muốn dặn dò Như Họa. Không biết, lão phu nhân có bằng lòng cho mẹ con chúng ta một chỗ riêng tư hay không?” Tô Linh hít sâu một hơi, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Nhạc lão phu nhân nói.
Cầu Nhạc phu nhân, khẳng định vô dụng. Nhạc lão phu nhân có quyền lên tiếng hơn Nhạc phu nhân nhiều. Cho nên, Tô Linh có thể khẩn cầu, cũng chỉ có cầu thiện tâm của Nhạc lão phu nhân.
Thật ra Nhạc lão phu nhân cũng không nghĩ làm gì Mạc Như Họa. Chẳng qua là một nha đầu không có tâm nhãn gì mà thôi, ngay cả cô nương nhỏ nhất của Nhạc gia cũng không đấu lại, sao có thể là đối thủ của mấy người Nhạc phu nhân bọn họ?
Nhạc lão phu nhân không chút nghi ngờ, Mạc Như Họa ở Nhạc phủ  không đến nửa tháng, sẽ hoàn toàn thoát thai hoán cốt(thay đổi hết).
Cho nên lúc này, Nhạc lão phu nhân không ngại cho Tô Linh một cơ hội. Đồng thời, cũng là cho Mạc Như Họa một cơ hội đổi ý cuối cùng.
Nếu, đột nhiên Mạc Như Họa nghĩ thông suốt, không định gả tới Nhạc phủ, ngược lại cũng vẫn có thể xem là một sự lựa chọn sáng suốt.
Có lão phu nhân cho phép, Tô Linh và Mạc Như Họa rất nhanh được đưa tới một gian phòng không có ai.
“Như Họa, chúng ta không cần hôn sự này của Nhạc phủ! Con mau trở về huyện Thanh Sơn với nương. Nương sẽ tìm hôn sự khác tốt hơn cho con, phu quân bảo đảm tốt hơn Nhạc Hành Tri......” Tô Linh còn chưa nói xong, đã bị Mạc Như Họa ngắt lời.
“Nương, không có khả năng. Trong lòng nương còn rõ ràng hơn con, không có chỗ nào tốt hơn Nhạc phủ, cũng sẽ không có phu quân nào tốt hơn Hành Tri ca ca.” Mạc Như Họa lắc đầu, hất tay Tô Linh đang nắm chặt nàng, “Thật vất vả con mới được Nhạc lão phu nhân cho phép, cuối cùng cũng vào được Nhạc phủ. Từ nay về sau, con là người của Nhạc phủ, là phu nhân của Hành Tri ca ca.”
“Không phải phu nhân!” Tuy rằng sự thật rất tàn nhẫn, Tô Linh vẫn phải một câu nói trúng đích, chọc thủng ảo tưởng của Mạc Như Họa, “Con chẳng qua chỉ là thiếp thị, là một trong một đám thiếp thị không được để mắt nhất của Nhạc phủ. Con sẽ không được hạnh phúc, con sẽ không......”
“Con sẽ!” Đột nhiên Mạc Như Họa trợn mắt nhìn Tô Linh, như si ngốc, lại giống như hoàn toàn tỉnh táo, “Nương, vì đứng ở chỗ này, con trả giá bao nhiêu, chẳng lẽ nương không biết sao? Con đã là người của Hành Tri ca ca. Ngoại trừ Hành Tri ca ca, con còn có thể gả cho ai? Con còn muốn gả cho ai?”
“Như Họa......” Tô Linh hối hận. Nếu biết sẽ có kết quả như thế này, bà ta sẽ không giúp Mạc Như Họa đi đến nơi này, cũng sẽ không ra kế sách không vẻ vang như vậy.
Bà ta tình nguyện Mạc Như Họa hận bà ta cả đời, tình nguyện Mạc Như Họa vĩnh viễn cũng vào không được cửa lớn Nhạc phủ. Bà ta tình nguyện, không gả Mạc Như Nghiên cho Hạ Trăn, mặc cho Mạc Như Nghiên đi vào nơi hang sói Nhạc phủ này.
Cho dù Tô Linh hối hận thế nào, cũng  không còn kịp rồi. Mạc Như Nghiên thoát khỏi vận mệnh bi thảm kiếp trước, Mạc Như Họa lại là nghĩa vô phản cố tiến vào. Vận mệnh đã định, sao không phải nhân quả báo ứng, luôn hồi đã định?
Trong lúc Tô Linh và Mạc Như Họa phát sinh bất đồng, mà không thể thuyết phục lẫn nhau, đoàn người Mạc Như Nghiên cũng đã đến trấn Hoài Thủy.
Đương nhiên Mạc Như Nghiên không thật sự đi từ Thanh Sơn Huyện đến trấn Hoài Thủy. Ra khỏi huyệnThanh Sơn Huyện không xa lắm, xe ngựa của Hạ Trăn đã đến.
Sau đó, nha dịch áp giải đều giả câm vờ điếc, giống như nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì. Kệ cho Mạc Như Nghiên được Hạ Trăn bế lên xe ngựa, thuận lợi đi tới nơi.
Đoàn người Mạc Như Nghiên vừa đến trấn Hoài Thủy, nha dịch của nha môn tri phủ đã đến tiếp nhận.
Mang theo chút buồn bã và mất mát, nha dịch huyện Thanh Sơn trịnh trọng bái biệt Mạc Như Nghiên. Chỉ hy vọng gặp nhau lần nữa, đại tiểu thư bọn họ vẫn có thể hoàn hảo như lúc ban đầu.
Trên công đường của trấn Hoài Thủy, Nhạc tri phủ hỏi đầu đuôi sự việc rất tỉ mỉ. Lại giằng co với chưởng quầy Thủy Họa Trai và thê muội.
Theo sự suy đoán của Nhạc tri phủ, Thủy Họa Trai và Cẩm Tú Phường không hề có quan hệ lợi ích, tại sao chưởng quầy Thủy Họa Trai lại muốn hãm hại Cẩm Tú Phường? Huống chi, bị hạ độc chính là thê muội, mà không phải chưởng quầy phu nhân. Bên trong này, đạo lý và quy luật ở đâu?
Mạc Như Nghiên vốn định giải thích. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy Nhạc Hành Tri đứng bên cạnh Nhạc tri phủ, thì lập tức ngậm miệng lại.
Lúc này trong mắt Nhạc Hành Tri, chỉ có một câu nói: Cầu xin ta, ta sẽ cứu ngươi.
Mạc Như Nghiên cảm thấy, dù bởi vì vậy mà nàng thật sự chết ở đại lao trấn Hoài Thủy, nàng cũng nhất định không đi cầu xin Nhạc Hành Tri.
“Nếu nghi phạm không chịu cung khai, vậy phạt năm mươi trượng đi.” Nhạc tri phủ ra lệnh một tiếng, nói rất nhẹ nhàng, nhưng tâm địa cực kỳ hiểm ác.
Mạc Như Nghiên chẳng qua là một nữ tử mảnh mai, hơn nữa còn là đại tiểu thư của phủ nha tri huyện huyện Thanh Sơn Huyện, sao có thể chịu được năm mươi gậy?
Nhưng mà, nơi này không phải huyện Thanh Sơn, nha dịch tri phủ cũng không nhận Mạc Như Nghiên là đại tiểu thư. Nếu Nhạc tri phủ đã lên tiếng, bọn họ khẳng định phải đánh. Hơn nữa còn là đánh thật mạnh, đánh gần chết mới thôi!
Không đánh thật mạnh, sao có thể cung khai? Nghiêm hình bức cung, cũng không phải không có đạo lý!
Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Như Nghiên thản nhiên nhìn thẳng Nhạc tri phủ, không hề định xin tha. Không kiêu ngạo không siểm nịnh quỳ gối nơi đó, chờ xem đến cùng Nhạc tri phủ có thể vô sỉ tới mức nào.
Mạc Như Nghiên bằng lòng chịu đánh, nhưng Hạ Trăn lại không có khả năng chấp thuận.
Trong lúc gậy trong tay nha dịch giơ lên sắp rơi xuống, đột nhiên Hạ Trăn xông vào công đường, che trước mặt Mạc Như Nghiên, căm tức nhìn Nhạc tri phủ: “Nhạc Bồi Lễ, ngươi dám!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.