“Nhìn cái gì mà nhìn? Không lo làm chính sự đi a. Nếu không sẽ thật uổng phí công sức baonhiêu ngày trời thả mồi ngon dụ cá lớn đi!” Trong lúc hiện trường giữahai bên đang đấu mắt quyết liệt thì Thiên Tuyết lại cười nhẹ châm chọc.Thật sự hắn cho là cô sợ hắn sao? Thật mắc cười! Mở mắt to ra nhìn kĩmột chút đi, nơi này chẳng phải còn người mà hắn ngày nhớ đêm mongnguyện lấy tất cả đổi nụ cười của giai nhân? Đương nhiên hắn sẽ nắm chắc cơ hội thể hiện tốt bản thân rồi, làm sao lại khiến chính mình mất mặtđây? Hơn nữa lại vì hạng vô danh tiểu tốt như cô nha!
Nói cho hắn biết, cô cũng không sợ cái gì thế lực Thanh Long bang gì đó, nó có thểmạnh hơn Ám Dạ Chi Hội của Hoàng Phong sao? Chẳng lẽ hắn không hiểu được bảy chữ “đánh chó cũng phải nể mặt chủ”? Dù sao thì Thiên Tuyết cô cũng được Hoàng Phong xem như em gái mà đối đãi suốt mấy năm trời, chẳng lẽhắn thấy chết không cứu? Chỉ là sau đó “cô” nhiều lần gây hại cho TiêuNgọc nên hắn mới ra tay ác liệt như vậy.
Điều này chứng tỏ côvĩnh viễn cũng không giống được người nhà thật sự của hắn. Vì vậy càngít qua lại với người này càng tốt! Nhưng mà bây giờ là tình huống đặcbiệt, đạo lí “gà cậy gần chuồng” này được Thiên Tuyết hiểu và áp dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
Âu Dươn Trạch lườm Thiên Tuyết một cái, cô ta thật sự nghĩ hắn không dám làm gì cô? Ngây thơ như vậy? Hay là đã tìmđược chỗ dựa mới?
“Này mọi người làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thien-tuyet/56899/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.