Buổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sánghôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành.
Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trongphòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im khôngnhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh,nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?"
Nhớ rõ ràng cô vừa tanca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏiquá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đuaxe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốcđộ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớđược là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớđược gì nữa.
"Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!"
Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy.
Sau khi nhìn quanh một vòng, miệng cô từ từ há ra thật to, tất cả mọi thứxung quanh đều khiến cô cảm thấy không thể nào tin được! Đây là mộtphòng ngủ tuyệt đẹp và vô cùng rộng rãi, được thiết kế theo phong cáchphương Tây, tường cao trang trí tinh xảo. Còn chiếc giường cô đang nằmlại thanh nhã, rộng rãi, mềm mại thoải mái đến mức không thể tin.
Vân Phi Tuyết xốc chăn lên, chân trần nhảy xuống giường, vừa cúi đầu đã sợđến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thien-tuyet/56895/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.