Sự thật chứng minh Lãnh Ngạo hoàn toàn không đùa với Thiên Tuyết, hắn quả nhiên giam cô lại. Hơn nữa còn giam trong một căn phòng tối đen như mực, đây vốn dĩ không phải là nơi cô muốn ở!
“Phu nhân, đây là thức ăn…” Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một cô gái mang khay thức ăn tiến vào. Đặt thức ăn bên cạnh giường của Thiên Tuyết, cúi đầu chờ dặn dò tiếp theo.
“Không ăn! Còn nữa, đừng gọi phu nhân loạn như vậy!” Thiên Tuyết khó chịu quát.
Ngược lại cô gái kia ngoài cúi đầu vẫn là cúi đầu, hoàn toàn không có thêm bất cứ động tác nào.
Thời gian dần trôi qua, không khí im lặng, Thiên Tuyết vẫn chịu không nổi, chỉ có thể thở dài
“Thật xin lỗi, tôi không nên lớn tiếng với cô…Vô Ưu, cô nói xem, rốt cuộc tôi còn phải ở đây bao lâu nữa?” Thiên Tuyết tựa đầu vào gối, mệt mỏi hỏi. Cô đã ở đây không biết mấy ngày rồi, không có ánh sáng, cũng không nắm được thời gian…
Cô gái kia ngẩng đầu, mím môi. Lại không có đáp trả.
Thiên Tuyết chỉ có thể bất lực, cô gái này cái gì cần nói thì sẽ nói, còn không cần thì một mình cô giống như con điên. Ví như tên gọi, cô ta nói tên 007, đây cũng là tên? Cảm thấy đáng thương nên Thiên Tuyết tự chủ trương. Sắc mặt không biểu cảm, lạnh nhạt, hời hợt, không lo chuyện gì cả…Gọi là Vô Ưu đi! Cô ấy cũng không có ý kiến gì nên cô cũng tự nhiên gọi...
Thiên Tuyết lại lần nữa quan sát nơi này, cửa sổ cùng cửa chính đều bị khóa, rèm bị buông xuống, trong phòng không có đèn,…Cô rốt cuộc đã tạo nghiệt gì?
“Phu nhân…xin đừng quá lo lắng, ngài chỉ cần nghe lời sẽ nhanh chóng được thả ra ngoài.” Vô Ưu khẳng định nói xem như an ủi. Lại nhìn xung quanh căn phòng này, cô thừa biết rõ chủ tử rất thích cô gái này. Nhưng mà được chủ tử thích là phúc hay là họa thì thuộc hạ như cô tuyệt không dám xen vào!
Chỉ là khắp căn phòng trải thảm mềm, đồ vật đều làm bằng vật an toàn, không có khả năng biến thành “vũ khí”. Đây chẳng phải là chủ tử lo lắng cô ấy làm chuyện gì ngu ngốc hay sao? Nếu như một người đàn ông đối xử với một người phụ nữ như vậy thì là vì cái gì? Người ngu cũng có thể biết!
Hơn nữa nhốt phu nhân ở đây là gì ngài ấy phải đến Mĩ một chuyến, lần này nguy hiểm, không tiện mang theo phu nhân bên người. Theo lí lẽ ra chủ tử sẽ để Thiên Tuyết một mình ở đây chơi đùa, nhưng mà sau đó cô lại đi gặp người không nên gặp, còn chủ động thân thiết với hắn cho nên mới bị phạt!
Chủ tử chỉ muốn cảnh cáo phu nhân một chút, muộn nhất là tối hôm sau phu nhân sẽ được thả ra ngoài!
“Thật sao? Ha ha…Tôi đã lớn rồi! Không phải trẻ con, hắn quản cái gì?” Thiên Tuyết lười nói, nêu ra quan điểm, cô thật sự có thể làm chủ được những gì mình muốn! Không cần giúp!
“Phu nhân, xin ăn một chút!” Vô Ưu lần nữa lặp lại. Đồ ăn này không những có Dạ Hồn, còn có máu của chủ tử, không phải ai muốn cũng có được! Thiên Tuyết nhất định phải ăn, nếu không bỏ phí cho dù rút hết máu trên người cô cũng đền không nổi!
Thiên Tuyết quay mặt lắc đầu
“Tôi mệt rồi, cô ra ngoài trước đi!”
“Phu nhân, chủ tử đã từng nói nếu ngài không ăn lần sau sẽ mang đến canh thịt người, xin phu nhân cân nhắc!” Vô Ưu bình tĩnh nói. Cô đã phá lệ làm sai lệnh, chủ tử đã từng nói thẳng, nếu phu nhân không ăn thì không cần nói nhiều, ra ngoài trực tiếp dùng tay của đầu bếp phụ trách bữa ăn hôm nay nấu thành canh mang đến cho Thiên Tuyết!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]