Mục Niệm tuy là không hiểu nhưng cũng không quan tâm nhiều, chuyên tâm lo cho tư thế của hai người bọn họ.
Lãnh Ngạo quét mắt nhìn một vòng.
Y Đằng Tư Ngạn thấy hắn vẫn âm lãnh nhìn không ra hỉ nộ ái ố liền âm thầm lao mồ hôi. Tại sao vậy a? Chủ tử thật sự ông đoán không được… Chẳngphải đã tốt lắm sao? Ngài còn có điều gì chưa vừa lòng?
Lãnh Ngạo vẫn như vậy, không cho mọi người ngẩng đầu, chính hắn lại ngồi lên ghế nhìn.
Tất cả mọi người đều không hiểu, làm sao vậy, bọn họ làm sai gì sao? Nghĩthế, thân mình cũng bắt đầu run rẩy. Thiên Tuyết thậm chí nghe tiếng bọn họ hít thở ồ ồ. Nhìn lưng của Mục Niệm, đã bị mồ hôi thấm ước một mảnh!
“Còn muốn quỳ bao lâu? Không cảm thấy mỏi sao?” Lãnh Ngạo nhấp một ngụm trà, hờ hững nói.
Ai cũng ngạc nhiên, chủ tử nói với ai vậy? Nhưng mà như vậy có hay khônglà ra hiệu cho bọn họ đứng dậy? Nghĩ thì nghĩ nhưng mà cho dù có cho bọn họ mười cái mạng cũng không dám tự tiện đứng dậy.
“Đến đây!” Lại là hắn nói với tất cả. Có người hoài nghi có hay không hắn đang thử bọn họ.
Một vài phút trôi qua, không có tiếng trả lời.
“Không đến? Mới đi một chút liền không biết nghe lời rồi? Hả?” Lãnh Ngạo cố ýkéo dài âm cuối khiến cho mọi người đều lạnh sống lưng.
Thiên Tuyết lè luỡi một cái, đứng dậy.
Ngay cả Mục Niệm cũng không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thien-tuyet/2039281/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.