Đợi Tư Đồ Thiển đirồi Thiên Tuyết mới dọn dẹp lại căn hộ một chút, bảo Tiểu Vệ đi ngủ. Sau đó mới lấy điện thoại ra ngồi xuống salon nhấn phím gọi cho Tư Đồ Dật .
“Bác trai, dạo này bác có khỏe không? Cháu có chuyện muốn nói với bác.” Thiên Tuyết mệt mỏi tựa đầu vào ghế lên tiếng.
Bên kia đầu dây truyền đến một tiếng cười trầm thấp của đàn ông
“Tiểu Tuyết, nửa đêm rồi đấy! Cứ như vậy sẽ làm bác gái cháu hiểu lầm. Đếnlúc đó cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà bác cũng không rửa sạch tội rồi!Đừng tính kế bác nữa!”
Thiên Tuyết nhấp một hớp nước hoa quả “Bác thật biết nói đùa, đúng rồi, bác còn nhớ sợi dây chuyền lần trước báccho cháu xem không? Sợi dây có đính viên ngọc mắt mèo xanh lam và phảnxạ quang cực!”
“Sao vậy? Có ý với nó? Chỉ là bác đang định tặng nó cho con dâu tương lai. Cháu thấy nó thế nào? Đủ quyến rũ phụ nữa rồi chứ?”
“Cháu không biết, nó hơi ma quỷ quá. Đúng rồi, hiện giờ nó đang nằm trong tay cháu. Bác có muốn lấy lại không? ” Thiên Tuyết nâng sợi dây chuyền lênngắm nghía. Giá trị liên thành!! Tư Đồ Thiển, hắn thật sự coi cô là conngu sao? Mang thứ này đi chuộc lỗi?
“Gửi ảnh cho bác.”
Thiên Tuyết nâng điện thoại “tách” một cái, gửi cho Tư Đồ Dật.
“Cháu có thời gian không? Sáng mai 7h hẹn gặp tại Central Park?” Tư Đồ Dậtnhìn ảnh trên màn hình nghiêm túc lên tiếng. Tư Đồ Thiển…đứa con trainày khi nào mới chịu lớn lên đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thien-tuyet/2039170/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.