Là gia chủ của Nhiếp gia, ông cụ có quyền uy rất lớn trong nhà. Ba anh em liền bước cùng nhau ra ngoài.
Trên đường đi, Nhiếp Gia Lương đi ở đằng trước nhất. Nhiếp Chấn Bang thì cố ý đi đằng sau cùng. Mặc dù là ở trong nhà, nhưng Nhiếp Chấn Bang rất chú trọng đến những chi tiết nhỏ này. Mặc dù là việc đi lại bình thường thôi, nhưng trong đó lại ẩn chứa không ít thứ.
Trên quan trường Trung Quốc, chỗ ngồi và vị trí đứng rất được chú trọng. Theo tập tục truyền thống, người ở giữa là người quan trọng nhất, sau đó trong cùng một khoảng cách thì vị trí bên trái sẽ quan trọng hơn cả.
Đương nhiên nếu nhìn tổng quát về cổ đại Trung Quốc, thì tình huống của từng triều đại lại không giống nhau. Ở thời kỳ Tần Hán, lấy bên phải làm trọng, sau thời Ngụy Tấn, kéo dài đến tận Đường Nguyên đều là bên trái làm trọng. Và cho tới bây giờ, sau khi kiến quốc, cũng tiếp tục truyền thống bên trái làm trọng. Khi đi, thường đi chậm hơn nữa vị trí người là hợp lý nhất.
Ông cụ vừa ngồi xuống ghế sô pha, Nhiếp Tử Ngư đã chạy tới bên cạnh ông cụ. Là cháu gái duy nhất của Nhiếp gia, Nhiếp Tử Ngư có một vị trí rất đặc biệt trong Nhiếp gia. Đó là hòn ngọc quý trên tay, là công chúa trong nhà.
Hơn nữa, ông cụ cũng không hề có yêu cầu gì đặc biệt đối với Nhiếp Tử Ngư. Mà ngược lại, ông yêu cầu rất nghiêm khắc đối với hai anh em Nhiếp Gia Lương.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-the-gia-tu/2283822/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.