Trong sư khen ngợi và tò mò của thẩy Thầm thì thời gian thi cũng kết thúc.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, thì đồng thời tiếng ca thán, than thở của những học sinh như cô cũng vang lên theo, người thì than sao hết giờ nhanh, người thì ảo não phát hiện ra lồi sai khi vừa hết giờ, cũng có người bình thản ung dung như Hoàng Tuyết Lan vậy, muôn kiểu người trong phòng thi.
Thầy Thẩm cùng với sấp bài thi trên tay, vui vẻ hơn thường ngày bước ra khỏi phòng thi đi thẳng về phía phòng giáo viên.
" Thầy Thẩm, có chuyện gì mà vui thế? Chia sẻ cho bọn tôi nghe với. " Thầy Lưu chủ nhiệm lớp của Hoàng Tuyết Lan cũng ở đây tò mò hỏi.
Ít khi nào mọi người thấy thầy Thẩm tỏ ra vui vẻ như vậy, đại đa số khi ở trường học thầy ấy lúc nào cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, không ai dám lại gần. Hôm nay lại bày ra vẻ mặt vui vẻ này ra ngoài khiến cho mọi người tò mò.
" Tôi vừa phát hiện ra một nhân tài, có thể sánh ngang với Thẩm Triết Hạo học sinh của tôi. "
Vừa bước chân vào trong phòng giáo viên, chưa ngồi xuống ghế thầy Thẩm đã không nhịn được nữa khoe với các thầy cô bộ môn Toán đang có mặt ở đây một nhân tài mà mình vừa phát hiện ra.
"À, hóa ra là thế! Em ấy đã làm gì mà được thầy khen ngợi như thế?" Một cô giáo ngồi gần đó lên tiếng.
Chắc phải giỏi lắm mới được thẩy Thấm khen ngợi, so sánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-xuan-cua-toi/3702417/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.