8.
Khi phụ thân còn sống, ông coi con nuôi hắn như nhi tử ruột thịt của mình mà đối đãi.
Lúc nhỏ, sức khỏe của Tiêu Dương không tốt, ông đã tốn không biết bao nhiêu bạc để mời thầy thuốc nổi tiếng, nấu hết bát dược liệu đắt tiền này đến bát dược liệu đắt tiền khác.
Sau khi gia đình sa sút, ta nghiến răng xây dựng lại xưởng rượu.
Để có thể đưa hắn đến học viện tốt nhất, ta đã làm việc chăm chỉ không ngừng, đến y phục mới cho bản thân cũng không nỡ mua trong nhiều năm.
Kết quả, Tiêu Dương lại nhục mạ ta một cách ác độc chỉ vì một ả kỹ nữ.
Thương xót nam nhân quả nhiên sẽ khiến bản thân trở nên bất hạnh.
Ta kìm nén sự căm ghét tột độ trong lòng và nói một cách mỉa mai:
“Đúng vậy, ngươi là người lương thiện và cao thượng nhất!”
“Đã vậy thì đừng ăn gạo của Chu gia nữa, tự ngươi kiếm cơm, tự ngươi mượn bạc cứu người đi.”
Thấy ta không hề có ý định nhân nhượng, đôi mắt đen kịt lạnh lùng của Tiêu Dương hiện lên một tia hận ý. Hắn quay người phất áo bỏ đi.
Nam nhân này có thể thoải mái rời đi như vậy, đơn giản là vì chắc chắn rằng ta đang tức giận. Đợi khi cơn giận của ta nguôi ngoai, hắn sẽ quay lại cầu hòa.
Từ khi chúng ta còn nhỏ, mọi chuyện đã luôn là như vậy.
Tiêu Dương hay thu mình lại, bị chọc giận cũng chỉ biết trốn trong phòng hờn dỗi.
Hắn lớn nên trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-toan-cho-nguoi/3421930/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.