Tâm trạng vui vẻ của Phù Ngọc Thu kéo dài cả ngày, nhảy cẫng reo hò kéo Mộc Kính ra sân nghịch tuyết. Phượng Ương khoanh chân ngồi trên sàn nhà nhìn ra cửa gỗ mở rộng trìu mến ngắm y. Phù Ngọc Thu và Phượng Hoàng đã hợp nhất thần hồn nên dù ở trong tuyết vẫn mặc áo mỏng, đắp xong một người tuyết y ngoái nhìn Phượng Hoàng theo bản năng, muốn chia sẻ niềm vui với hắn. Vừa ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với mắt vàng ấm áp của Phượng Ương. Phù Ngọc Thu sững sờ. Dường như ở nơi y không biết, từ đầu đến cuối Phượng Hoàng vẫn luôn dõi theo y. Bỗng nhiên nụ hôn lúc nãy xông lên đầu, nhìn Phượng Ương y chợt cảm nhận được một nhiệt độ nóng bỏng hơn cả lửa Phượng Hoàng thiêu đốt mặt mình. Y vội vã dời mắt đi, hơi nóng kia từ mặt lan tới tai. Mộc Kính thắc mắc: "Sư phụ, sao vậy ạ?" "Khụ!" Phù Ngọc Thu ho khan một tiếng rồi vốc tuyết áp lên mặt để làm dịu sức nóng kia, cố tỏ ra bình tĩnh đáp, "Không có gì, đắp thêm cái nữa đi." Cả hai lại vui vẻ đắp người tuyết. Dường như Phượng Ương phát hiện điều gì nên rũ mắt cười khẽ. Phù Ngọc Thu đang chơi rất vui nên có lẽ tạm thời chưa muốn về Phượng Hoàng Khư, Phượng Ương cũng chiều theo y, chỉ cần y luôn ở trong tầm mắt mình là được. Trước khi Phượng Ương dung hợp một nửa truyền thừa Phượng Hoàng còn lại đã từng thấy ký ức cả tộc Phượng Hoàng bay về phía Kim Ô, nhưng lúc đó trong lòng hắn tràn ngập oán hận bản thân nên chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn. Hiện giờ tâm cảnh đã khác xưa nên Phượng Ương muốn nhìn lại lần nữa. Thần thức chìm vào nội phủ, đột nhiên một đám lửa Phượng Hoàng xuất hiện dẫn dắt Phượng Ương đi tới phía trước. Đám lửa kia không hề nóng như lửa Phượng Hoàng bình thường mà mang theo một sự dịu dàng khó tả. Phượng Ương giật mình. Đây là truyền thừa Phượng Hoàng do đời trước để lại. Phượng Ương theo đám lửa kia chậm rãi đi tới. Đột nhiên một giọng nói trìu mến vang lên giữa không gian tĩnh mịch. "Mau phá vỏ đi nào." Phượng Ương quay đầu lại. Trong bóng tối, một con Phượng Hoàng trắng muốt đang cúi chiếc cổ thon dài xuống, mắt vàng chan chứa yêu thương. Ánh sáng loang ra như một vòng tròn gợn sóng. Khung cảnh chung quanh dần trở nên rõ rệt. Đây là Phượng Hoàng Khư. Phượng Hoàng Khư khi vẫn chưa sụp đổ. Một quả trứng Phượng Hoàng nằm trong chiếc tổ ấm áp, bên cạnh còn thắp ngọn đèn nhỏ như lo nó sợ tối. "Chắc chỉ mấy ngày nữa thôi." Một con Phượng Hoàng khác nhanh nhẹn bay tới ôn tồn nói, "Đi thôi, lúc về sẽ gặp được nó mà." Bạch Phượng Hoàng lưu luyến ôm ấp quả trứng Phượng Hoàng, vừa quay người đi thì đột nhiên quỷ thần xui khiến ngoái đầu lại. Phượng Chủ hỏi: "Sao vậy?" Bạch Phượng Hoàng thì thầm: "Nếu lần này không về được thì nó......" Phượng Chủ nhẹ nhàng nói: "Không đâu, chỉ một con quạ vàng thôi mà." Phượng Ương thẫn thờ đứng nhìn, lờ mờ đoán được đôi Phượng Hoàng này là ai. Chính là cha mẹ hắn. Hai người không hề biết rằng lần này không chỉ có một con quạ vàng mà tận chín con. Cũng chẳng biết họ sẽ không bao giờ thấy được con mình phá vỏ chui ra. Phượng Ương bần thần đứng đó nhìn ánh mắt trìu mến của hai người cuối cùng biến thành kiên quyết rồi quay lưng rời đi. Bản năng Phượng Ương tiến lên một bước vươn tay về phía họ như muốn níu kéo. Nhưng vừa đưa tay ra thì hắn bỗng ngẩn ngơ. Đây chỉ là ký ức trong truyền thừa Phượng Hoàng. Nên hắn không thể xen vào được. Phượng Ương nhìn tay mình đang vươn tới phía trước, chẳng hiểu sao đột nhiên bật cười. Sau đó chín con quạ vàng tranh nhau tỏa sáng với mặt trời, mưa lửa trút xuống tam giới. Phượng Ương đứng giữa đống đổ nát ngước nhìn Phượng Hoàng sải cánh bay về phía quạ vàng. Cảm giác lần này hoàn toàn khác biệt. Thậm chí Phượng Ương còn đồng cảm với sự kiên cường bất khuất của tộc Phượng Hoàng trong ký ức truyền thừa chứ không còn khinh thường như lần trước. Lửa Phượng Hoàng va chạm với lửa Kim Ô, linh lực nổ tung giữa không trung, mưa lửa trên trời thi nhau rơi xuống. Phượng Ương yên lặng đứng nhìn. Chẳng biết qua bao lâu, chín con quạ vàng đều bị tiêu diệt, trong đống lửa tàn lụi của Phượng Hoàng, một ngọn lửa yếu ớt theo gió bay đi. Phượng Ương ngước mắt nhìn, bất giác đi theo ngọn lửa kia. Cuối cùng hắn lại trở về Phượng Hoàng Khư. Quả trứng Phượng Hoàng ở Phượng Hoàng Khư vẫn chưa biết mình là con Phượng Hoàng cuối cùng trên đời mà vẫn ngủ say sưa. Ngọn lửa ấm áp kia chạm nhẹ vào trứng Phượng Hoàng một cái. Thanh âm dịu dàng của Bạch Phượng Hoàng như vang lên giữa hư không. "Mong con của mẹ...... mãi được bình an." Phượng Ương đột nhiên mở to mắt. Sau khi để lại câu này, tia thần hồn cuối cùng của Bạch Phượng Hoàng như ngọn nến cháy hết lập tức tắt lịm. Trên quả trứng Phượng Hoàng sặc sỡ từ từ xuất hiện một vệt trắng xóa. Đó là lời chúc sau cùng của Bạch Phượng Hoàng dành cho con mình. Trong lúc hoảng hốt, Phượng Ương cảm thấy như có bàn tay ai đó nhẹ nhàng xoa đầu mình với sự dịu dàng chưa từng có. Thì ra hắn...... cũng đã từng được yêu thương. Ký ức truyền thừa Phượng Hoàng dừng lại ở đây. Phượng Ương rút đi thần thức rồi từ từ mở mắt. Chẳng biết Phù Ngọc Thu đã ngồi trước mặt hắn từ lúc nào, hai tay gác lên đầu gối Phượng Ương ngửa cổ tò mò nhìn hắn. Phượng Ương nở nụ cười: "Nhìn gì đấy?" Phù Ngọc Thu nghiêng đầu, toàn thân tỏa ra mùi hương băng tuyết bị lửa hòa tan: "Ta thấy ngươi cứ lạ lạ thế nào ấy." "Sao cơ?" "Thì lúc nãy đó." Phù Ngọc Thu nói, "Khí thế của ngươi mất hết rồi." Tựa như băng tuyết lâu nay bao phủ toàn thân Phượng Ương bị gió xuân thổi tan thành suối chảy róc rách hòa vào đầm sâu. Dịu dàng và yên bình chưa từng có. Phượng Ương chỉ cười mà không nói gì. Phù Ngọc Thu cũng chẳng hỏi thêm nữa, ngón tay vẽ lòng vòng trên đầu gối Phượng Ương như muốn nói lại thôi. Phượng Ương nhíu mày: "Có chuyện gì à?" Phù Ngọc Thu càng vẽ nhanh hơn, rụt rè nhìn mặt Phượng Ương rồi lẩm bẩm: "Ừ, ngươi đồng ý với ta trước đi rồi ta nói." Phượng Ương: "......" Phượng Ương bật cười: "Được, ngươi nói đi." Phù Ngọc Thu lập tức hớn hở đưa tay chỉ ra sau. Mộc Kính đang sửa lại người tuyết bị Phù Ngọc Thu làm hư. Phượng Ương chợt có linh cảm không tốt, sau đó nghe thấy y vui vẻ nói: "Ta muốn dẫn Mộc Kính về Phượng Hoàng Khư." Phượng Ương: "......" Bản năng Phượng Ương muốn từ chối nhưng dường như Phù Ngọc Thu đã sớm đoán trước nên khoác hai tay lên vai Phượng Ương háo hức nhìn hắn, đôi mắt trong veo đầy vẻ chờ mong. Phù Ngọc Thu vốn đã xinh đẹp tuyệt trần, cộng thêm ánh mắt tha thiết như gửi gắm mọi hy vọng vào Phượng Ương quả thực phạm quy đến mức khiến người ta giận sôi. Phượng Ương nhìn Phù Ngọc Thu đăm đăm, đến khi sực tỉnh thì mình đã gật đầu. Phượng Ương: "......" "Quân tử nhất ngôn!" Phù Ngọc Thu reo hò rồi vui sướng nhảy cẫng lên vẫy gọi Mộc Kính, "Tiểu Thảo! Chúng ta có thể cùng nhau về Phượng Hoàng Khư rồi!" Mộc Kính cũng vui mừng nhưng sau đó lại kịp phản ứng nên lấm lét nhìn Phượng Ương. Lần này Phượng Ương không hề giận tím mặt như nó tưởng mà chỉ nhìn nó với vẻ dung túng. Mộc Kính sững sờ. Phù Ngọc Thu chạy tới ôm chặt Mộc Kính rồi chỉ vào Phượng Ương nói: "Sau này hắn sẽ là sư nương của ngươi đấy!" Mộc Kính: "......" Phượng Ương: "......" Phù Ngọc Thu giục nó: "Mau gọi sư nương đi." Phượng Ương cười như không cười nhìn sang. Mộc Kính đời nào dám gọi nên chỉ biết liều mạng lắc đầu. Phù Ngọc Thu khoái chí cười ha ha. *** Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết tĩnh tâm mấy ngày, đến khi Phù Ngọc Thu sắp đi vẫn chưa thể tỉnh táo lại. Phù Ngọc Thu đưa hết những thứ trong kho cho Phượng Ương để hắn cất vào túi trữ vật giúp mình, sau đó chạy đi tìm Phù Bạch Hạc để chào từ biệt. Phù Bạch Hạc nằm trên ghế dài gác chân lên mình báo tuyết, nghe tiếng bước chân dồn dập thì biết ngay Phù Ngọc Thu tới nên chẳng buồn mở mắt ra mà chán chường nói: "Muốn đi thì cứ đi đi, sau này đừng về đây nữa." Phù Ngọc Thu còn lâu mới nghe mấy lời nhảm nhí này, "hây" một tiếng nhảy lên ghế dài rồi ngang nhiên nằm đè nửa người lên thân hình mảnh khảnh của Phù Bạch Hạc. Phù Bạch Hạc mở mắt ra trừng y một cái. Phù Ngọc Thu thân mật dựa vào vai hắn: "Khi nào chúng ta hợp tịch ngươi nhất định phải tới nhé." Phù Bạch Hạc lạnh lùng nói: "Ngươi không nghe thấy ta nói gì à, ta đã bảo nếu ngươi rời khỏi Văn U Cốc......" Còn chưa nói xong Phù Ngọc Thu đã bày ra vẻ mặt buồn bã như bị tổn thương sâu sắc. Phù Bạch Hạc nghẹn họng, im lặng hồi lâu mới bóp trán bất đắc dĩ nói: "Ngọc Thu, hắn không hợp với ngươi đâu." Phù Ngọc Thu biết tính Phù Bạch Hạc không cứng đầu bằng mình nên đành thuận theo lời hắn. "Vậy ai mới hợp với ta chứ?" Thấy bộ dạng khờ khạo không tim không phổi của Phù Ngọc Thu, Phù Bạch Hạc cau mày nói: "Nếu ngươi chỉ thích nam nhân thì...... phải tìm người nào thông minh, hiền lành, ít nhất không phải là tên điên tàn bạo vô tình bạc nghĩa." Phù Ngọc Thu lẩm bẩm: "Phượng Hoàng đâu có điên, thần hồn của ta do hắn luyện lại đó." Phù Bạch Hạc nhíu mày: "Cái gì?" "Hắn đã dùng lửa Niết Bàn luyện hồn cho ta." Phù Ngọc Thu nói thẳng, "Hắn không phải tên điên, hắn chỉ......" Chỉ là bị thương quá nặng thôi. Phù Bạch Hạc im lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng ôm Phù Ngọc Thu thì thầm: "Nhưng đâu thể vì hắn cứu mạng ngươi mà ngươi thương hại hắn được, chuyện này thật chẳng công bằng với hắn chút nào." Phù Ngọc Thu lắc đầu: "Không phải, ta chỉ muốn ở bên hắn vĩnh viễn thôi." Phù Ngọc Thu thích cuộc sống yên bình, hơn nữa một khi đã yêu người hay vật gì đó thì sẽ rất khó thay đổi, nhìn y có vẻ dễ tính nhưng thật ra lại cực kỳ cố chấp. Phù Bạch Hạc: "Thật không?" "Thật mà." Thấy thái độ Phù Bạch Hạc hơi dịu đi, Phù Ngọc Thu âm thầm thở phào rồi nói chẳng chút suy nghĩ, "Hơn nữa ta cũng dùng linh đan cứu thần hồn của hắn mà, nếu hỏi ai nợ ai thì chúng ta không phân rõ được đâu." Phù Bạch Hạc sầm mặt, bỗng nhiên xách tai Phù Ngọc Thu vặn một vòng rồi nghiêm nghị nói: "Ngươi cho hắn linh đan rồi à?! Hèn gì trên người ngươi có mùi lạ thế! Phù Ngọc Thu ——!!" Phù Ngọc Thu: "......" Phù Ngọc Thu bị véo tai kêu la ầm ĩ, lộn nhào chạy ra khỏi phòng Phù Bạch Hạc. Y thất thểu đến tìm Phù Ngọc Khuyết, chỉ là chưa kịp bước vào mảnh sân trồng đầy cỏ độc thì Phù Ngọc Khuyết đã đột ngột xuất hiện rồi nhíu mày nhìn vành tai đỏ bừng của y. "Hắn đánh ngươi à?" Phù Ngọc Thu gật đầu: "Véo đau lắm, ngươi xem có phải chảy máu rồi không?" Phù Ngọc Khuyết không nhận ra Phù Ngọc Thu đang giả bộ nên đi tới nhìn hồi lâu: "Không có." Phù Ngọc Thu càng thêm buồn rầu, ỉu xìu hỏi: "Ta và Phượng Hoàng hợp tịch ngươi có tới không?" Khóe môi Phù Ngọc Khuyết giật giật, bản năng muốn mắng người nhưng thấy bộ dạng như lá cây héo vì bị Phù Bạch Hạc la mắng đánh chửi của Phù Ngọc Thu thì lại không nỡ. "Tới." Phù Ngọc Thu ngẩng phắt lên, hai mắt sáng rực. Phù Ngọc Khuyết: "?" Nhìn thấy vẻ hoài nghi trong mắt Phù Ngọc Khuyết, Phù Ngọc Thu lập tức trở về bộ dạng tội nghiệp lúc nãy: "Vậy ta đi đây." Phù Ngọc Khuyết khẽ thở dài rồi đưa tay ôm Phù Ngọc Thu. "Ngươi thích hắn à?" Phù Ngọc Thu gật đầu: "Thích lắm." Phù Ngọc Khuyết: "Điểm nào?" Phù Ngọc Thu nhíu mày, y cũng không biết rốt cuộc mình thích Phượng Ương ở điểm nào, hình như chỉ cần ở bên hắn thì không cần làm gì cũng thấy hạnh phúc. "Điểm nào cũng thích hết." Dù là cuộc sống bình lặng hay điên cuồng lấy mạng cứu giúp thì Phù Ngọc Thu đều thích cả. Phù Ngọc Khuyết âm thầm thở dài rồi không nói thêm gì nữa. Trước khi Phù Ngọc Thu đi, hắn đưa cho y một cái túi. Phù Ngọc Thu tò mò mở ra xem, phát hiện bên trong là một đống cỏ độc và thuốc độc. Phù Ngọc Khuyết nói: "Nếu hắn phụ bạc ngươi thì mấy loại độc này khó giải lắm đấy." Phù Ngọc Thu: "......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]