Sau nửa đêm, cứ nửa canh giờ Phù Ngọc Thu lại bị cơn nóng làm tỉnh giấc một lần, chỉ cần y vừa rên khẽ thì một tia linh lực Phượng Hoàng lập tức truyền sang khiến y rơi vào trạng thái mơ màng hỗn loạn, bềnh bồng trôi nổi như lơ lửng trên không. Cứ giày vò như thế cả đêm, đến khi bên ngoài hiện lên ánh sáng trắng như tuyết thì Phù Ngọc Thu mới mơ màng tỉnh dậy. Mặc dù thân thể mỏi mệt nhưng thần hồn lại thoả mãn, nửa muốn xuống giường đi chơi, nửa muốn rúc trong mền gấm ngủ nướng. Phượng Ương vén màn lên, một mùi hương như băng tuyết xộc vào mũi Phù Ngọc Thu. Hàng mi dài rậm của y chậm chạp mở ra. "Tộc chủ Tuyết Lộc đến rồi." Phượng Ương dịu dàng nói, "Dậy chưa?" Phù Ngọc Thu bị thần hồn giao hòa hơn nửa đêm, cảm giác đầu óc mình đã bị nhiệt độ nóng bỏng kia hòa tan, ngơ ngác nhìn Phượng Ương hồi lâu mới chậm chạp gật đầu. Sau khi mặc áo bào, Phù Ngọc Thu nhìn thoáng qua cửa sổ, chợt cảm thấy ánh nắng hôm nay trắng hơn mọi ngày. Cơn sốt cao kéo dài khiến tay chân y bủn rủn nên lúc xuống giường lảo đảo một cái, thấy Phượng Ương cau mày định đi tới bế mình lên, Phù Ngọc Thu vội vàng biến thành chim trắng. Bế ra ngoài còn thể thống gì nữa chứ. Phượng Ương đưa tay chụp lấy "viên chè trôi nước" rồi vén màn chậm rãi đi ra ngoài điện. Trên hành lang dẫn đến trước điện, Phù Ngọc Thu đang xòe cánh ôm ngón trỏ Phượng Ương ngủ gà ngủ gật mơ màng mở mắt ra, sau đó lập tức sững sờ. Bông tuyết đầy trời lả tả rơi xuống Phượng Hoàng Khư, nhìn ra xa chỉ thấy một vùng tuyết trắng mênh mang. Phù Ngọc Thu ngẩn ngơ, hoài nghi mình bị Phượng Ương làm choáng rồi. "Tuyết?" Phượng Ương nói: "Ừ." Phù Ngọc Thu mờ mịt. Thảo nào hôm nay y không còn thấy khô nóng như hôm qua nữa, thì ra mùa đông đến rồi. Đây là lần đầu tiên Phù Ngọc Thu thấy tuyết lớn như vậy, ngẩn ngơ nhìn hồi lâu rồi đột nhiên nhảy dựng trên lòng bàn tay Phượng Ương, cố vẫy cánh bay ra ngoài hành lang. Thấy y bay chấp chới, Phượng Ương sợ y ngã nên định chụp lại, ai ngờ Phù Ngọc Thu "chíp" một tiếng lanh lảnh rồi chui tọt xuống lớp tuyết cao đến bắp chân như đang ngụp lặn trong suối linh. Chim trắng bé nhỏ chìm trong tuyết, nếu không có hai chiếc lông vũ đỏ rực kia thì hoàn toàn không thấy được y. Phù Ngọc Thu duỗi cánh lăn lộn trên đất tuyết, những nơi y đi qua như gặp nước nóng làm tuyết mau chóng tan ra. Chim trắng lăn đến đâu thì chỗ đó tan thành một hố tuyết. Chẳng bao lâu sau, Phù Ngọc Thu đã làm vùng tuyết nhỏ kia tan hết, toàn thân cũng ướt đẫm. "Chíp chíp chíp!" Hai mắt Phù Ngọc Thu tỏa sáng, giơ cánh vẫy gọi Phượng Hoàng. Phượng Ương đưa tay về phía y: "Để tộc chủ Tuyết Lộc kiểm tra cho ngươi trước đã rồi hãy chơi." Phù Ngọc Thu bị lửa đốt suýt chết giờ lại tràn đầy sức sống, không còn thấy rã rời kiệt sức nữa mà hớn hở vung cánh hất một nắm tuyết lên. Tuyết lả tả rơi xuống người y, còn có mấy mảnh đọng trên đầu chim tròn vo. Nhưng chỉ giây lát sau tuyết đã tan thành nước lăn xuống bộ lông vũ láng mướt của y. Phù Ngọc Thu xù lông lắc đầu chíp chíp: "Chơi vui hơn, chơi trước đã!" Đây cũng là lần đầu tiên y dám vùi chân xuống tuyết, thậm chí cả người lăn trong tuyết cũng không bị đông cứng lá cây. Tuyết lạnh bám vào bộ lông dày làm dịu đi sức nóng trong kinh mạch. Cảm giác mát lạnh thoải mái đến nỗi Phù Ngọc Thu chỉ hận không thể vùi đầu vào tuyết. Y còn thử mổ mấy ngụm tuyết nhưng nếm nửa ngày chẳng thấy mùi vị gì. Hai mắt đậu đen của y đảo một vòng, vội vàng hỏi Phượng Ương: "Còn linh thủy Bách Hoa Uyển không?" Phượng Ương luôn mang theo nước Phù Ngọc Thu thích uống, nghe vậy thì khẽ động ngón tay để ống trúc đựng linh thủy xuất hiện trên lòng bàn tay. Phù Ngọc Thu vui vẻ cực kỳ, xòe cánh giũ sạch tuyết: "Nhỏ mấy giọt xuống tuyết đi." Phượng Ương làm theo. Phù Ngọc Thu lại cúi đầu mổ tuyết thấm đẫm linh thủy, hai mắt lập tức sáng rực, chíp chíp chíp mổ hết một hơi. Chẳng biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không mà sau khi tuyết lạnh buốt xâm nhập cơ thể, Phù Ngọc Thu cảm thấy cơn nóng ở nội phủ cũng vơi hẳn đi. Thấy Phượng Ương đứng gác tay lên lan can gỗ chạm khắc nhìn mình chăm chú, Phù Ngọc Thu vẫy cánh gọi hắn: "Tới đây." Phượng Ương cười: "Không cần đâu." Phù Ngọc Thu híp đôi mắt đậu đen dụ dỗ hắn: "Ngươi phải thử chơi mới biết vui cỡ nào chứ, mau xuống đây đi." Phượng Ương vẫn lắc đầu, mặc cho Phù Ngọc Thu nói thế nào cũng không chịu. Phù Ngọc Thu híp mắt, nhìn như sắp khóc nhè tới nơi. *** Trước điện Phượng Hoàng Khư. Lão tộc chủ Tuyết Lộc đã uống hết hai chén trà nóng mà vẫn chưa thấy người đâu, đôi lông mày bạc phơ nhíu lại, cảm thấy tiên tôn thật chẳng tuân thủ giờ giấc chút nào. Dù không còn làm tiên tôn Cửu Trọng Thiên cũng đâu thể lười biếng vậy chứ? Bên ngoài hiếm khi có tuyết lớn thế này nhưng lão tộc chủ Tuyết Lộc chỉ hờ hững nhìn, lão chẳng còn trẻ nữa nên cũng không giống lũ nhóc trên núi Côn Luân thức trắng đêm nghịch tuyết. Đã hơn hai mươi năm nay hạ giới không có tuyết, đột nhiên tuyết rơi cả đêm làm mọi người đều ngỡ ngàng. Nhiều thiếu niên mười mấy tuổi chưa bao giờ thấy tuyết còn tưởng là hoa bay. Chỉ trong một đêm mùa đông đã trở về, cũng chóng vánh như năm xưa bị lấy đi, bất ngờ không kịp trở tay. Yêu tộc càng choáng váng hơn. Tộc chủ Yêu tộc cứ tưởng lúc trước hắn và Phượng Hành Vân thông đồng với nhau hãm hại tiên tôn bị bại lộ thì sẽ rơi vào kết cục bi thảm như Phượng Hành Vân, ai ngờ nơm nớp lo sợ lâu như thế mà chỉ thấy một trận tuyết lớn. Báo tuyết rón rén thò chân ra giẫm tuyết một cái rồi lập tức rụt về, chỉ sợ tuyết kia là hình thức tra tấn mới của tiên tôn. Nhưng sau khi kiểm tra kỹ lưỡng chỉ phát hiện được một sự lạnh lẽo vừa xa lạ vừa quen thuộc. Đúng là tuyết thật. Mùa đông...... về rồi. Vì trận tuyết này mà cả hạ giới náo loạn hết lên. Còn Phượng Hoàng Khư vẫn yên tĩnh như thường lệ. Lão tộc chủ đợi trái đợi phải vẫn chẳng thấy ai nên đành ra ngoài đại điện, định đứng ở hành lang ngắm tuyết. Vừa đi ra ngoài thì lập tức bắt gặp một con công đang phấn khích bay nhảy trên tuyết. Lão tộc chủ: "......" Tiên tôn mới nhậm chức này...... thật không chín chắn chút nào. Tiên tôn mới không chín chắn Phượng Tuyết Sinh đã lâu chưa thấy tuyết, đêm qua khi tuyết lả tả rơi xuống hắn còn tưởng ai đó đang xát muối mình để ướp thịt công nướng ăn. Đến sáng tuyết đóng thành một lớp dày cực kỳ thích hợp để lăn lộn. Phượng Tuyết Sinh khoái chí lăn lộn nửa ngày, vô tình ngẩng đầu lên thì thấy lão tộc chủ Tuyết Lộc đang bất mãn trừng mình. Phượng Tuyết Sinh: "......" Hắn ngại ngùng chui ra khỏi đống tuyết biến thành người rồi cố tỏ vẻ điềm tĩnh nói: "Chào buổi sáng." Lão tộc chủ chỉ sợ Phượng Ương chứ còn lâu mới ngán tên oắt con này, chẳng chút e dè nói thẳng: "Hành vi của tiểu tôn thượng sẽ gây tổn hại cho thân phận và thể diện đấy." Phượng Tuyết Sinh bị quở trách ỉu xìu cúi đầu im thin thít. Có lẽ lão tộc chủ đã quá già nên la rầy không ngừng được: "Nếu bộ dạng này của ngươi bị những người khác nhìn thấy thì còn ai sợ ngươi và Cửu Trọng Thiên nữa hả? Uy nghiêm bao năm qua phụ tôn ngươi khó khăn lắm mới gầy dựng được đã bị ngươi lăn lộn phá tan hết rồi." Phượng Tuyết Sinh lúng túng đáp: "Vâng vâng vâng." "Làm gì cũng phải điềm đạm chín chắn, không được hành động theo cảm tính, học hỏi phụ tôn ngươi nhiều vào, đừng bao giờ bộc lộ cảm xúc, đây mới là khí chất một người cao quý nên có." Phượng Tuyết Sinh nói: "Đúng đúng đúng." "Cứ nhìn phụ tôn ngươi mà xem, có bao giờ làm chuyện mất mặt thế này không?" Phượng Tuyết Sinh: "Dạ dạ dạ...... Ủa?" Lão tộc chủ trừng hắn: "Ta nói gì sai à?" Phượng Tuyết Sinh rụt rè nói: "Phụ tôn......" Hắn không dám nói nên đành giơ tay chỉ ra xa để lão tộc chủ tự xem. Tộc chủ Tuyết Lộc bất mãn nhìn sang. Vừa liếc mắt thì mặt mo lập tức cứng đờ. Trong đống tuyết cách đó không xa, một con Phượng Hoàng lộng lẫy đứng im trong tuyết, một con chim trắng ú nu như viên chè trôi nước tung tăng nhảy nhót trên lưng hắn chíp chíp không ngừng. Quả nhiên cũng đang nghịch tuyết. Lão tộc chủ Tuyết Lộc: "............" Phượng Tuyết Sinh lấm lét nhìn mặt lão, chẳng biết phải nói gì. Lão tộc chủ không hổ là người từng trải, hừ một tiếng rồi nói: "Phụ tôn ngươi đâu có làm mất mặt, đứng trong tuyết vẫn lộ vẻ cao quý thanh nhã, còn ngươi nghịch tuyết y như con nít vậy, còn lăn qua lộn lại nữa." Phượng Tuyết Sinh: "......" Thôi được. Đến khi Phù Ngọc Thu đứng trên lưng Phượng Hoàng chơi chán rồi, Phượng Ương mới hóa thành người bưng Phù Ngọc Thu đã chơi đùa thỏa thích vào đại điện. Lão tộc chủ vờ như không thấy Phượng Ương mới chơi tuyết với chim trắng mà nghiêm túc chẩn trị cho Phù Ngọc Thu. "Khổng Tước." Thời tiết giá lạnh khiến cảm giác khô nóng trong người Phù Ngọc Thu vơi đi nhiều, cuối cùng y đã thấy dễ chịu hơn, vì quá nhàm chán nên nằm ườn trên lòng bàn tay Phượng Ương lười biếng nói với Phượng Tuyết Sinh đang cố tỏ ra nghiêm túc, "Xòe đuôi cho ta ngắm xem nào." Y nhớ lần trước con công này xòe đuôi đẹp lắm. Mặc dù bản chất Phượng Tuyết Sinh luôn tự ti nhưng thiên tính Khổng Tước vẫn thích khoe mẽ nên hai mắt hắn lập tức sáng lên: "Dạ dạ." Hắn đang định xòe đuôi thì Phượng Ương lạnh lùng liếc hắn một cái. Phượng Tuyết Sinh lập tức cứng đờ không dám nhúc nhích. Hắn không muốn ở đây chọc giận phụ tôn nên bịa đại một cái cớ chuồn mất tăm. Phù Ngọc Thu không biết Khổng Tước xòe đuôi là để ve vãn bạn tình nên thắc mắc: "Hắn bị sao vậy?" "Chắc bận việc gì đó." Phượng Ương trả lời qua loa rồi nhìn sang lão tộc chủ Tuyết Lộc, "Thế nào rồi?" Lão tộc chủ đáp: "Không có gì đáng lo, chỉ là di chứng sau khi thần hồn hợp nhất thôi, tập quen dần là được." Phượng Ương nhíu mày, cảm thấy quá trình thích ứng của Phù Ngọc Thu quá thống khổ nên hỏi: "Có cách nào để y dễ chịu hơn không?" Chẳng hiểu sao lão tộc chủ ho khan một tiếng rồi nhìn lảng đi chỗ khác: "Có thì có, nhưng......" Phượng Ương: "Cách gì?" Lão tộc chủ ấp úng: "Nếu ngài có thể...... rót linh lực Phượng Hoàng vào nội phủ tiểu điện hạ để xoa dịu linh lực và thần hồn chắc sẽ làm y dễ chịu hơn, chỉ là......" Chỉ là có thể sẽ dễ chịu quá mức. Phượng Ương gật đầu: "Ừ, còn gì nữa không?" Lão tộc chủ nghẹn lời, cứ tưởng Phượng Ương sẽ hỏi "Chỉ là gì?". Phượng Ương thờ ơ nói: "Đêm qua ta đã xoa dịu cho y cả đêm nhưng hôm nay toàn thân y vẫn nóng hổi, còn cách nào khác không?" Lão tộc chủ: "......" Mặt mo của tộc chủ Tuyết Lộc đỏ ửng, xưa nay luôn trầm tĩnh giờ lại ngượng ngùng ấp úng: "Hả, xoa dịu...... cả, cả đêm cơ à?" Phượng Ương không hiểu lắm. Phù Ngọc Thu đã nằm dài trên tay hắn ngủ thiếp đi, hai chân chĩa lên trời, cánh gác lên ngón tay cong lại của Phượng Ương như rất ỷ lại vào hắn. Lão tộc chủ bất giác thì thào như sợ quấy nhiễu giờ phút xấu hổ này, lúng túng nói: "Tôn thượng, đó, đó là thần hồn giao nhau mà chỉ có đạo lữ mới làm được, cũng, cũng cũng chính là...... song tu đó ạ." Phượng Ương: "............" Phượng Ương: "???"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]