Chương trước
Chương sau
Mặc dù Phượng Tuyết Sinh không được cha mẹ chào đón nhưng chẳng hiểu sao cứ thấy cảnh này hơi quen quen.
Tiếp tục ở lại có thể sẽ gặp tai bay vạ gió nên Phượng Tuyết Sinh âm thầm chuồn trước.
Nhưng chưa kịp nhúc nhích thì Phù Ngọc Thu đã nổi đóa hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Chỉ còn lại Phượng Ương và hắn, Phượng Tuyết Sinh không dám bỏ chạy trước mặt Phượng Ương nên lập tức thu chân về rồi làm ra vẻ hiền lành ngoan ngoãn.
Phượng Ương nhíu mày ngửi ngửi tay áo, hình như trên người mình đúng là có mùi chim khác thật.
Nhưng sau khi ngửi nửa ngày vẫn chẳng hiểu lý do tại sao Phù Ngọc Thu tức giận, Phượng Ương giũ tay áo xuống rồi thản nhiên hỏi: "Lúc nãy y đã nói gì với ngươi?"
Phượng Tuyết Sinh không dám giấu diếm nên một năm một mười thuật lại nguyên văn đoạn đối thoại của hai người với phụ tôn.
Hắn tự thấy mình khuyên nhủ tận tình như vậy chắc sẽ được phụ tôn khen ngợi nên háo hức trông mong nhìn Phượng Ương.
Ai ngờ Phượng Ương chẳng thèm để ý hắn khuyên Phù Ngọc Thu thế nào mà nhíu mày nói: "Vậy ngươi thề rồi viết giấy cam kết cho y chưa?"
Phượng Tuyết Sinh: "???"
Rốt cuộc chuyện này liên quan gì đến ta chứ?
Cũng may Phượng Ương không nhiều lời nữa mà chỉ nói: "Nếu ở Cửu Trọng Thiên gặp chuyện gì khó ứng phó thì cứ đi tìm Sở Ngộ. Nếu bốn tộc có kẻ làm trái ý thì cứ giết sạch như lần này là được rồi."
Phượng Tuyết Sinh sững sờ, chợt cảm thấy lời dặn dò này của Phượng Ương hơi lạ.
Nghe cứ như đang trăn trối vậy.
Phượng Tuyết Sinh giật mình hỏi: "Vậy còn phụ tôn thì sao ạ?"
Phượng Ương không trả lời mà nói: "Đợi trời sáng đến Côn Luân bảo tộc Tuyết Lộc mau đem cỏ Kim Quang tới đây. Còn nữa, đừng cho bất kỳ ai vào Phượng Hoàng Khư cả."
Nghe thấy cỏ Kim Quang, dù có ngốc như Phượng Tuyết Sinh cũng biết xảy ra chuyện gì, mặt mũi hắn trắng bệch, lúng túng nói: "Thần hồn...... của ngài?"
Phượng Ương liếc hắn: "Đừng có lắm lời trước mặt y đấy."
Phượng Tuyết Sinh lập tức ngậm miệng rồi ỉu xìu gật đầu.
Từ khi Phượng Ương giết tới Cửu Trọng Thiên, người bốn tộc cũng biết thần hồn tiên tôn từng bị trọng thương, sau đó còn niết bàn nên càng khiến thần hồn bất ổn trầm trọng.
Cách đây mấy năm, bốn tộc biết thần hồn Phượng Ương bị thương nên không ít kẻ ngu xuẩn muốn thừa dịp hắn ốm yếu để làm thần hồn tiêu tan.
Nhưng Phượng Ương chưa từng để lộ vẻ suy yếu trước mặt người khác, thậm chí còn giết thẳng tay.
Người bốn tộc bị hắn giết sợ mới dần từ bỏ ý định.
Dần dà mọi người đều quên đi chuyện thần hồn của hắn.
Phượng Ương đuổi Phượng Tuyết Sinh đi rồi chậm rãi trở về điện Phượng Hoàng.
Phù Ngọc Thu không có trong điện, Phượng Ương cúi đầu nhìn hoa văn lửa Phượng Hoàng trên cổ tay.
Ngọn lửa hơi lóe sáng.
Phù Ngọc Thu ở suối linh sau điện mơ hồ cảm thấy cánh mình bị giật nhẹ một cái, ỉu xìu ngẩng đầu nhìn nhưng chẳng phát hiện được gì.
Y lại mệt mỏi nằm xuống.
Bên cạnh là linh đan U Thảo giáng linh được linh lực suối linh ôn dưỡng.
Toàn thân Phù Ngọc Thu gần như nằm đè lên linh đan, cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Ngoài suối linh chợt vang lên tiếng bước chân khiến y giật nảy mình.
Phượng Hoàng đã tới.
Phù Ngọc Thu duỗi cánh ôm linh đan lén lút nhìn ra ngoài.
Phượng Ương mặc áo bào trắng tinh bước ra từ trong mây mù, tiên khí lượn lờ như thần tiên.
"Ngọc Thu, ra đây."
Phù Ngọc Thu bị bộ dạng như ông lớn của hắn chọc tức, nổi giận đùng đùng thò đầu ra nạt: "Ngươi xuống đây!"
Phượng Ương không nói gì.
Phù Ngọc Thu nói xong lại hối hận, suối linh này toàn linh lực nước, nhất định Phượng Hoàng có linh lực lửa sẽ không thích đâu.
Trước kia hắn tự ngược mình trong suối linh thì không nói, giờ vì giận dỗi mà bắt hắn xuống nước thật chẳng khác nào cố ý ngược đãi cả.
Phù Ngọc Thu vừa nghĩ đến đây thì chợt có tiếng chân bước xuống nước cực kỳ rõ ràng.
Y giật nảy mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn thì thấy áo trắng của Phượng Ương đã bị nước suối thấm ướt, vô số linh lực nước thi nhau chui vào cơ thể hắn, thế mà hắn vẫn không hề biến sắc, cứ như không cảm giác được bài xích và đau đớn vậy.
Phù Ngọc Thu "chíp" một tiếng rồi vội vàng bay nhảy biến thành người đẩy Phượng Ương lên bờ.
"Ngươi làm gì vậy hả?!"
"Sau khi ngươi trở lại linh đan U Thảo giáng linh, ta sẽ trả lại lá cây cho ngươi." Phượng Ương kéo tay Phù Ngọc Thu đặt lên tim mình rồi nhẹ nhàng nói.
Phù Ngọc Thu giật mình: "Lá?"
Sao đột nhiên trả lại cho y chứ?
"Nhưng sự sống trong tim ngươi đứt rồi mà......"
Nếu lấy lá U Thảo giáng linh ra thì...... chẳng phải không còn sự sống nữa sao?
Phù Ngọc Thu bị lời hắn nói làm ngẩn người, vội vàng nắm vai hắn nói: "Ta không cần lá, tặng ngươi đó."
Phượng Ương chỉ cười không nói gì.
Nước từ tay áo hắn nhỏ tí tách xuống suối linh.
Ánh mắt Phù Ngọc Thu thoáng tan rã rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, mờ mịt nhìn hắn.
Phượng Ương yên lặng sấy khô nước trên người, sau đó bế y rời khỏi suối linh.
***
Văn U Cốc.
Mộc Kính ngồi xổm dưới đất nhìn kiến dọn nhà, nghe Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc sắp sửa cãi nhau trong phòng nên buồn rầu cầm nhánh cây vẽ lung tung trên mặt đất.
Nó muốn gặp Phù Ngọc Thu.
Mặc dù Nhạc Thánh nói y không sao nhưng Mộc Kính vẫn lo lắm.
Kiến còn chưa dọn nhà xong thì Phù Bạch Hạc và Phù Ngọc Khuyết cuối cùng không cãi nữa mà trực tiếp động thủ đánh nhau.
Ầm ầm ầm ——
Tiếng linh lực của hai người đụng nhau vang vọng khắp Văn U Cốc.
Mộc Kính đã quá quen thuộc nên mắt điếc tai ngơ tiếp tục ngồi xổm, càng nhớ Phù Ngọc Thu hơn.
Nhìn một con kiến chậm chạp vác đồ ăn to hơn mình gấp mấy lần về hang, Mộc Kính luôn ngoan ngoãn nghe lời đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Nó nhìn quanh một vòng, thấy không ai chú ý tới mình thì lén lút bịt mắt lại thì thầm: "Mình chỉ...... Mình chỉ nhìn một chút thôi, nhìn một chút thôi, chắc ca ca sẽ không mắng mình đâu."
Sau mấy ngày nghỉ ngơi ở Văn U Cốc, Mộc Kính đã khỏe mạnh hơn trước, thế là to gan dùng đôi mắt kia để xem tương lai.
Một luồng linh lực yếu ớt dâng lên, chẳng biết có phải vì tấm gương vỡ Phượng Ương đưa cho khiến thần hồn Mộc Kính hoàn chỉnh hay không mà giờ nó có thể điều khiển được linh lực kỳ lạ kia.
Mộc Kính định xem trước tương lai sắp tới Phù Ngọc Thu.
Nhưng nó nhìn hồi lâu rồi nghiêng đầu mở to mắt.
Một tháng tới của Phù Ngọc Thu...... sao chỉ toàn ngủ thế này?
Trước đây y có mê ngủ vậy không?
Theo bản năng Mộc Kính muốn tìm Phù Bạch Hạc để hỏi nhưng vừa đứng dậy thì một tảng đá bay sượt qua đầu nó.
Mộc Kính: "......"
Xem ra còn phải đánh nhau rất lâu nữa, Mộc Kính lại rón rén ngồi xổm xuống.
Tương lai Phù Ngọc Thu hoàn toàn không nhìn ra được gì, ngoại trừ ngủ cũng chỉ có ngủ như không bao giờ kết thúc.
Mộc Kính nhìn kiến dọn nhà một hồi, vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nó đưa tay che mắt định xem Phượng Hoàng.
Dù sao Phù Ngọc Thu luôn ở cạnh Phượng Ương nên nhìn hắn cũng được.
Mộc Kính cứ tưởng tương lai của Phượng Hoàng không khác mấy so với Phù Ngọc Thu nên chẳng chút đề phòng dùng "đôi mắt" trong thức hải để xem.
Vừa nhìn thoáng qua thì con ngươi Mộc Kính lập tức co lại.
Tương lai của Phượng Hoàng...... là một biển lửa.
Phượng Ương đứng lẻ loi trong biển lửa mênh mông vô bờ, hắn rũ mắt để mặc ngọn lửa kia lan tới chân rồi từ từ nuốt chửng mình.
Đó là lửa Niết Bàn.
Mộc Kính hoàn toàn không biết lửa Phượng Hoàng và lửa Niết Bàn khác nhau chỗ nào, chỉ mơ hồ cảm thấy đám lửa kỳ lạ kia như sắp đốt Phượng Hoàng thành tro bụi.
Nó mải mê nhìn nên nhất thời quên thu ánh mắt lại.
Rõ ràng đây là chuyện tương lai nhưng Mộc Kính còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Phượng Ương đứng cúi đầu trong biển lửa đột ngột ngẩng phắt lên, đôi mắt vàng u ám như lệ quỷ nhìn trừng trừng Mộc Kính.
Nó lập tức ngây dại.
Phượng Ương lạnh lùng nhìn nó, nửa gương mặt bị lửa đốt đỏ ửng.
Hắn nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm vang vọng như có vô số giọng nói kỳ quái hòa lẫn vào nhau.
"Ngươi đang nhìn gì?"
"Đôi mắt" nhìn thấu tương lai kia bỗng dưng bị che kín!
Mộc Kính mở choàng mắt rồi run rẩy đưa tay che mặt, sờ lên hai hàng lệ máu trào ra từ đáy mắt.
Toàn thân nó run cầm cập, chẳng biết vì đau đớn thể xác hay bị ánh mắt Phượng Ương dọa sợ mà quỳ rạp xuống đất thở dốc nửa ngày mới hoàn hồn lại sau cảm giác áp bách dữ dội kia.
Mộc Kính thở hổn hển lồm cồm bò dậy, vội vàng lau máu trên mặt rồi thất thểu đi tìm Phù Bạch Hạc.
Phù Ngọc Khuyết không thèm chấp Phù Bạch Hạc nên đã bỏ đi trước.
Phù Bạch Hạc tức đến đau ngực, đá văng báo tuyết mon men tới cạnh mình, mọi đồ đạc trong phòng chẳng có cái nào còn nguyên vẹn.
Mộc Kính vịn cửa, cũng không sợ bị Phù Bạch Hạc nổi nóng mắng lây mà thều thào nói: "Đệ...... Đệ muốn tìm Ngọc Thu ca ca."
Phù Bạch Hạc lạnh lùng liếc nó: "Ngươi thấy ta giống Ngọc Thu ca ca của ngươi lắm à?"
Mộc Kính ráng chịu đựng cơn đau nhìn hắn một cái rồi nghiêm túc lắc đầu: "Không giống ạ."
Phù Bạch Hạc: "......"
Phù Bạch Hạc bị nó làm nghẹn họng, đang định mắng người thì chợt nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Mộc Kính nên nhướng mày hỏi: "Sao thế? Bệnh à?"
Mộc Kính lắc đầu rồi lau mặt qua loa: "Không sao ạ."
Phù Bạch Hạc đi tới ấn hai ngón tay vào trán Mộc Kính.
Một tia linh lực thuần khiết rót vào thức hải làm nó dễ chịu hơn.
Phù Bạch Hạc biết đứa nhỏ này luôn nhút nhát ít nói, giờ tới đây chắc chắn phải có chuyện quan trọng gì đó, hắn sửa sang áo bào rồi vung tay lên.
Báo tuyết lúc nãy bị hắn đá bay ra ngoài lập tức vui vẻ chạy tới, thân hình to lớn nằm dài trên sàn.
Bàn ghế trong phòng đã biến thành gỗ vụn, Phù Bạch Hạc đến cạnh báo tuyết ngồi xuống lưng nó, còn tìm một tư thế thoải mái.
Báo tuyết cực kỳ ngoan ngoãn để mặc hắn ngồi.
"Tìm Ngọc Thu làm gì?" Phù Bạch Hạc tiện tay vuốt lông báo tuyết, "Có chuyện gì nói ta nghe trước đi."
Mộc Kính cắn răng không chịu lên tiếng.
Phù Bạch Hạc xoa đầu đau nhức rồi gọi một đám linh thú nhỏ tới dọn phòng cho mình, sau đó nói: "Nhạc Thánh có thể dẫn ngươi đến Phượng Hoàng Khư, Ngọc Thu đang ở đó."
Thấy hai mắt Mộc Kính sáng lên, Phù Bạch Hạc thầm nghĩ đứa nhỏ này sao mà ngốc thế không biết.
Hắn không nỡ nhẫn tâm nên nói thêm một câu: "Với điều kiện là tên điên kia chịu cho ngươi vào."
Mộc Kính vội vàng gật đầu rồi lí nhí nói: "Tạ, tạ ơn."
Nửa ngày sau.
Nhạc Thánh đi vào Văn U Cốc với vẻ mặt ngao ngán: "Cảm phiền để ta yên ổn bế quan có được hay không?"
Phù Bạch Hạc vẫn ngồi trên ghế báo tuyết mềm mại lười biếng ngắm tay mình: "Đứa nhỏ này bảo có chuyện quan trọng cần nói với Ngọc Thu, ngươi dẫn nó tới Phượng Hoàng Khư một chuyến được không?"
Nhạc Thánh lạnh mặt nói: "Hừ, dù có xem ta như công cụ cũng đừng dùng kiểu này chứ. Ta còn không vào được Phượng Hoàng Khư huống chi......"
Hắn nhìn Mộc Kính rồi nhíu mày hỏi: "Ngươi có chuyện quan trọng gì? Xem con kiến của Ngọc Thu dọn nhà khám phá ra điều gì trọng đại à?"
Mộc Kính: "......"
Mộc Kính thấy không nói ra sẽ không gặp được Phù Ngọc Thu nên đành cắn răng bảo Nhạc Thánh cúi đầu xuống rồi kề tai hắn thì thầm mấy câu.
Lúc đầu Nhạc Thánh vốn chẳng thèm để ý, nhưng nghe xong lập tức biến sắc.
Hắn túm lấy tay Mộc Kính: "Ngươi nói thật không?!"
Trên mặt Mộc Kính vẫn còn vết máu chưa khô, nó khẽ gật đầu.
Thần sắc Nhạc Thánh vô cùng phức tạp.
Phù Bạch Hạc nhíu mày: "Có chuyện gì à?"
Nhạc Thánh nói: "Tạm thời ngươi đừng hỏi gì cả, ta dẫn Mộc Kính đi đây."
Phù Bạch Hạc còn chưa kịp phản ứng thì Nhạc Thánh đã mang theo Mộc Kính cưỡi gió bay đi.
Phượng Hoàng niết bàn......
Tất nhiên là chuyện trọng đại rồi.
Sắc mặt Nhạc Thánh cực kỳ khó coi.
Hắn biết sau khi hột Âm Đằng đấu đá một trận với thần hồn Kim Ô trong nội phủ, Phượng Ương không thể nào tránh khỏi tổn hại.
Mộc Kính thấy được Phượng Hoàng niết bàn, chẳng lẽ số mệnh Phượng Ương sắp hết thật rồi sao?
Tốc độ Nhạc Thánh rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến lối vào kết giới Phượng Hoàng Khư.
Trời vẫn chưa sáng nên chung quanh tối đen, chỉ mơ hồ thấy được Phượng Hoàng Khư đèn đuốc sáng trưng phía xa.
Nhạc Thánh để linh lực mình va chạm với kết giới.
Nếu Phượng Ương phát hiện chắc chắn sẽ ra xem.
Nhưng Nhạc Thánh đợi nửa ngày chỉ có một con công ngủ gà ngủ gật bay tới.
Một đêm Phượng Tuyết Sinh bị đánh thức mấy lần, cũng may hắn không nổi quạu mà mệt mỏi hạ cánh biến thành người rồi uể oải ngồi xổm dưới đất rầu rĩ hỏi: "Có chuyện gì không?"
Nhạc Thánh nhíu mày: "Phượng Hoàng đâu?"
Phượng Tuyết Sinh nói: "Phụ tôn lên giường với Bạch Tước rồi."
Có lẽ vì thái độ của Phượng Tuyết Sinh khi nói "lên giường" quá chính trực hoặc vì Nhạc Thánh biết rõ Phượng Ương không bao giờ lừa gạt Phù Ngọc Thu để cỏ cỏ cỏ nên không hề cảm thấy câu này có nghĩa nào khác.
Nhạc Thánh lưỡng lự hồi lâu mới nói: "Ta có chuyện quan trọng cần nói với tiên tôn."
"Không được." Phượng Tuyết Sinh lắc đầu, "Phụ tôn đã dặn ta không được cho bất kỳ ai vào Phượng Hoàng Khư cả."
Nếu không hắn sẽ khó lòng giữ được mạng nhỏ này.
Nhạc Thánh nhíu mày rồi nói ngay vào điểm chính: "Ngươi có biết phụ tôn mình sắp niết bàn rồi không?"
Bả vai Phượng Tuyết Sinh cứng đờ, không nói lời nào.
Sắc mặt Nhạc Thánh trầm xuống.
Quả nhiên Phượng Ương định tự mình niết bàn.
Phượng Hoàng đã từng niết bàn, cộng thêm thần hồn hắn vốn bất ổn, nếu chết đi có lẽ sẽ không thể triệu ra lửa Niết Bàn mà cứ thế tan biến giữa trời đất.
Nhưng nếu khi còn sống Phượng Hoàng cưỡng ép triệu ra lửa Niết Bàn thì vẫn tìm được cơ may sống sót.
"Việc này quá mạo hiểm!" Nhạc Thánh nghiêm nghị nói, "Ngươi biết mà sao không khuyên can hắn?"
Phượng Tuyết Sinh lặng im.
Phượng Ương đã quyết định thì ai có thể khuyên can được?
Nhạc Thánh hít sâu một hơi cố đè xuống lửa giận: "Vậy ngươi nói cho Ngọc Thu biết không được à?"
Phượng Tuyết Sinh vẫn lắc đầu: "Phụ tôn không cho ta lắm lời."
Nhạc Thánh tức gần chết nhưng nhìn bộ dạng ủ ê rầu rĩ của Phượng Tuyết Sinh lại không thể giận chó đánh mèo, biết đâu hắn còn chưa mắng mà tên nhóc chán đời này đã tự xối máu chó lên đầu mình rồi.
Đúng lúc này, Mộc Kính đột nhiên nói khẽ: "Vậy huynh có thể đem một vật vào Phượng Hoàng Khư được không?"
Phượng Tuyết Sinh ngẩng đầu mờ mịt hỏi: "Vật gì?"
Mộc Kính xòe tay ra, trên lòng bàn tay là một cái gương nhỏ cực kỳ thô sơ, hoa văn trên mép gương đều do nó tự nặn bằng bùn.
Phượng Tuyết Sinh cầm lấy: "Gương?"
"Dạ." Mộc Kính lời ít mà ý nhiều.
Nhạc Thánh đã nhận ra điểm kỳ lạ trên tấm gương của Mộc Kính nên nín thở không nói gì.
Phượng Tuyết Sinh chỉ u sầu chứ không ngốc, dù có nghĩ bằng chân cũng biết tấm gương này không bình thường.
Chẳng biết hắn nghĩ gì mà cầm gương nhìn hồi lâu rồi nhẹ gật đầu: "Được, cái này không tính là người, có thể đem vào."
Nhạc Thánh và Mộc Kính cùng thở phào nhẹ nhõm.
Phượng Tuyết Sinh vội vàng đi ngủ nên cất gương rồi hóa thành Khổng Tước bay vào Phượng Hoàng Khư.
Trong điện Phượng Hoàng chẳng có chút động tĩnh nào, chỉ có ánh nến sáng rực.
Khổng Tước bay lên cây ngô đồng tìm một tư thế thoải mái rồi vùi đầu vào cánh nhắm mắt ngủ.
"Cạch" một tiếng, cái gương nhỏ từ trong bộ lông dày rậm của hắn rơi xuống đất.
Phượng Tuyết Sinh vẫn chẳng hay biết gì mà ngủ say như chết.
Trong không gian tĩnh mịch, tấm gương đang nằm im dưới đất bỗng nhiên phát ra linh lực rồi dựng đứng lên như có sinh mệnh.
Tấm gương bị ai đó điều khiển chậm rãi lăn tới phía trước.
Trong điện Phượng Hoàng.
Phượng Ương đang xòe cả hai cánh ôm Phù Ngọc Thu nhắm mắt nghỉ ngơi, một đám lửa Niết Bàn lơ lửng giữa lông mày tỏa ánh sáng lập lòe.
Bỗng nhiên Phượng Hoàng mở mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tấm gương đột ngột dừng lại rồi ngã lăn ra đất giả chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.