Lỗ tai lùng bùng như chìm trong nước.
Có tiếng người nói chuyện loáng thoáng bên tai.
"Ngươi nóng nảy thế làm gì?! Người ta bị ngươi đập ngất xỉu rồi kìa!"
"A? Cha còn không phải vì cứu đứa con bất hiếu như ngươi sao! Lúc nãy ngươi cũng đập hắn còn gì, hắn ngất xỉu thì hai cha con ta đều không thoát khỏi liên quan đâu!"
"Hắn vừa nói mình không cố ý......"
"Thế là ngươi tin ngay đấy à?!"
"Vậy ta nghe hắn ngụy biện cũng không được sao?—— Lằng nhằng, tránh ra một bên đi!"
Giọng nói càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ.
Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc Phượng Ương chậm chạp mở ra đôi mắt mỏi mệt, trông thấy thiếu niên hệt như tinh quái trong núi sâu kia đang khoanh chân ngồi cạnh cúi đầu tò mò nhìn hắn.
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương ngơ ngẩn nửa ngày mới nhớ ra thiếu niên này là ai.
Hắn đang định đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy đầu mình tê rần nên khẽ nhíu mày.
"Ta...... Ta bị sao vậy?"
Phù Ngọc Thu lập tức chột dạ.
Khá lắm, nện người ta mất trí nhớ luôn rồi!
"Không sao, có bị gì đâu." Phù Ngọc Thu vội lảng sang chuyện khác, thậm chí còn đảo khách thành chủ hỏi, "Ngươi là ai, sao hôm qua lại bóp cổ ta hả?"
Phượng Ương nhíu mày.
Hôm qua? Chẳng lẽ mình ngủ một ngày rồi sao?
Nhìn kỹ lại quả nhiên ngoài trời đã sáng choang.
Nhíu mày suy nghĩ hồi lâu Phượng Ương mới nhớ ra mình cư xử thô lỗ với người này, lông mày từ từ giãn ra rồi nói khẽ: "Xin lỗi, lúc ấy ta tưởng ngươi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-tien-ton-dich-chuong-trung-thu/927263/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.