Nếu nửa khắc trước Phù Ngọc Thu bị nâng trên tay vuốt ve như vậy chắc đã tức sôi gan, nhưng lúc này cảm giác hú vía sau khi vượt qua kiếp nạn xông lên đầu, y nghẹn ngào kêu một tiếng nhỏ đến mức không nghe thấy rồi liều mạng vùi móng vào giữa kẽ tay tiên tôn.
"Hai chân" được bọc kín cũng chẳng làm y an tâm hơn là bao, Phù Ngọc Thu ngẩn ra rồi xòe đôi cánh ngắn ngủi ôm chặt ngón trỏ tiên tôn.
Tiên tôn rũ mắt nhìn y: "Sợ thế cơ à?"
Phù Ngọc Thu không nghe hắn nói gì, vì đang ở rất gần nên y có thể ngửi được mùi hương rừng mưa trên người tiên tôn, cuối cùng trái tim đang đập loạn xạ cũng dần bình tĩnh lại.
Đến khi thính giác của y khôi phục, tiên tôn và Tuyết Lộc Y đang nói chuyện.
"Ngươi cho nó ăn gì?"
"Chỉ là chút thóc linh trong phòng thuốc thôi ạ."
Tuyết Lộc Y thầm nghĩ dù sao chim trắng này cũng đã bị câm, muốn tố cáo mình cũng không được.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu bị hành vi vừa ăn cướp vừa la làng của y sư đáng chết này làm cho tức điên, y bấu chặt vào tay tiên tôn căm phẫn trừng Tuyết Lộc Y.
Dù lửa giận đang bốc lên ngút trời nhưng y vẫn nhớ giờ mình là "chim câm" không thể chíp.
Huống chi chim trắng này cứ mở miệng ra thì lại chíp chíp chíp hết sức đáng ghét, có khi tiên tôn không hiểu y nói gì mà còn tưởng y đang hót cũng nên, chỉ tổ phí công vô ích thôi!
Trước kia mỗi lần Phù Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-tien-ton-dich-chuong-trung-thu/242892/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.