Chương trước
Chương sau
Tin Bạch cập đột nhiên chết bất đắc kỳ tử truyền vào điện Tương Vân, là lúc Thục phi đang thưởng thức trà đạo.

Hương liệu là nàng phí công phu mới có trong tay, dù sao muốn qua mặt Hoàng thượng cũng không phải dễ dàng. Nàng vốn định đợi cho Hoàng thượng nghiện không dứt ra được, chuyện này mới thành công. Không nghĩ Bạch Bảo lâm là phế vật, còn chưa đến một tháng đã lộ chân tướng, bị Hoàng thượng phát hiện.

Thục phi tất nhiên là không lo lắng sẽ bị tra ra chính mình, chỉ đau lòng hương liệu quý hiếm không còn, cũng có chút ảo não với kế hoạch bị phá hủy.

Bất quá may mắn nàng làm việc có tính toán, sử dụng tới hai phương án, ngoài Bạch Cập còn có Tô Tự lệnh. Thục phi âm thầm nghĩ, Hoàng thượng tránh được lúc này nhưng sẽ không có vận may lần sau, vì độc kia chính là vô sắc vô vị, dù dùng châm bạc cũng không nghiệm được gì. Vả lại độc kia tích lũy từng chút một, đợi khi xảy ra chuyện, Hoàng thượng cũng không cứu được.

Vào một ngày, Đậu Thuần vội vàng đi vào Nghi Thu cung. Đối với việc Điện hạ mỗi đêm đều đến, trên dưới Nghi Thu cung đã quen, bởi vì Điện hạ đã đem Nghi Thu cung trở thành tẩm điện của mình. Những cung nữ cùng nội thị thấy Điện hạ rất coi trọng công tử của mình nên càng không có nhiều lời.

Thời điểm Đậu Thuần tới, Trác Kinh Phàm đang ngồi đọc sách trên tràng kỷ. Đậu Thuần bước nhanh đi đến trước mặt Trác Kinh Phàm, Trác Kinh Phàm liền cảm thấy trước mắt tối sầm, ánh sáng bị che khuất hơn phân nửa, ngẩng đầu lên vừa thấy Đậu Thuần vẻ mặt căng thẳng đứng ở trước mặt mình.

"Làm sao vậy?"

Trác Kinh Phàm thấy Đậu Thuần sắc mặt không tốt, nhanh chóng đem sách đặt ở một bên, mở miệng hỏi.

"Phụ hoàng hôm nay đi điện Lập Chính, cùng mẫu hậu... tranh cãi một trận, sau đó lại hôn mê bất tỉnh."

Đậu Thuần mấp máy môi, mở miệng nói.

"Lại ngất? Thân thể Hoàng thượng đã yếu như vậy sao?"

"... Ta cũng là đến hôm nay mới biết, thể trạng phụ hoàng đã không còn bằng lúc trước."

Đậu Thuần cúi đầu, giọng nói mang theo chút mất mát, còn mang theo chút lo âu.

"Cố Thái y nói như thế nào?"

Trác Kinh Phàm kéo hắn đến bên cạnh ngồi xuống, nhẹ nhàng  nắm tay hỏi.

"Cố Thái y tất nhiên là sẽ không ở trước mặt mọi người nói nhiều, chỉ là mỗi lần Cố Thái y bắt mạch cho phụ hoàng đều sẽ cho người bên cạnh lui ra hết, cả Lữ công công cũng không có ở bên hầu hạ.  Bởi vậy ta xác thực không biết  tình huống thân thể phụ hoàng rốt cuộc là như thế nào."

Đậu Thuần nhíu mày nói.

"Có lẽ là thuốc tráng dương đã tổn hại thân thể Hoàng thượng, vả lại sau đó Bạch Cập còn dùng hương liệu, đối với sức khỏe cũng không tốt. Những thứ có hại trước sau gôm cùng một chỗ, cho dù thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi sức ép như vậy."

Trác Kinh Phàm trầm ngâm một hồi, mở miệng nói.

"Bạch Cập xác thực đáng chết!"Nói đến Bạch Cập, Đậu Thuần căm giận, tiếp tục đè thấp giọng nói thêm:

"Nàng ta đã chịu tra khảo đau đớn, tất cả đều tự chuốc lấy, phụ hoàng đã ngất xỉu cũng là do nàng ta. Nàng ta không biết từ chỗ nào tìm được thuốc tráng dương, còn dám cho phụ hoàng dùng, nàng ta thật sự là đáng bị lăng trì chết cũng còn chưa đủ."

Thái tử ngược lại không nghĩ tới, Bạch Cập lá gan đúng là lớn như vậy. Bất quá cẩn thận ngẫm lại tuy là ngoài dự đoán lại hợp tình hợp lý, dù sao Bạch Cập dám phản Uyển Quý phi leo lên giường Hoàng thượng, trong lòng tất nhiên là có tính toán.

"... Nàng ta vẫn nói hết thảy là để có một đứa con."

Đậu Thuần còn tiếp tục tức giận bất bình quở trách.

"Ngài đừng tức giận, ngài mới vừa nói Hoàng thượng đi điện Lập Chính cùng hoàng hậu tranh cãi là vì cái gì?"

Trác Kinh Phàm vỗ vỗ tay hắn, ôn nhu hỏi.

"Phụ hoàng đem người hầu cho lui hết cả Lữ công công cũng không lưu lại. Ta cũng không biết phụ hoàng cùng mẫu hậu nói gì, chỉ nghe Lữ công công nói phụ hoàng đã gầm lên một tiếng, tiếp theo mẫu hậu kinh hoàng gọi to, hắn đi vào liền nhìn thấy phụ hoàng ngã trên tràng kỷ."

Đậu Thuần nhíu nhíu mày, thấp giọng nói.

"Từ hơn một năm trước, Hoàng thượng đem hoàng hậu nhốt tại điện Lập Chính, cũng cực ít đặt chân đến điện Lập Chính, hôm nay vì sao lại đột nhiên đi đến đó?"

Trác Kinh Phàm nghi ngờ hỏi.

"Nghe Lữ công công nói hình như Hoài Vương phi thân thể không tốt cho nên phụ hoàng đến thăm một chút."

Khi hai người đang nói chuyện, Hữu Phúc đột nhiên cầu kiến. Đậu Thuần cho hắn tiến vào, Hữu Phúc vội vã đi đến trước mặt Đậu Thuần thấp giọng bẩm báo

"Thưa Điện hạ, Hoài Vương phi qua đời."

Hai người sau khi nghe xong đều là cả kinh, vừa mới nói Hoài Vương phi không tốt, không nghĩ nhanh như vậy lại nghe thấy Hoài Vương phi qua đời.

"Thế tử còn ở Đông Cung, ta phải về điện Sùng Nhân trước, chỉ sợ thánh chỉ nhanh chóng sẽ tới."

Đậu Thuần vừa nói, một bên đứng dậy chỉnh lại y phục. Trác Kinh Phàm cũng đứng lên theo, tiễn Đậu Thuần ra khỏi Nghi Thu cung.

Thái tử cảm thấy có chút hoảng hốt, thời gian gần đây, hậu cung có không ít chuyện. Dù mình cùng Đậu Thuần đều phái không ít người theo dõi, nhưng luôn có chỗ sơ hở.  Dù sao muốn ở trước mắt Hoàng thượng điều động tay chân, cũng không phải dễ dàng như vậy. Hữu Thọ có thể giấu giếm được Hoàng thượng đem tin tức từ chỗ các cung phi truyền về đã khó hơn.

Ngay khi Trác Kinh Phàm còn đang bất an, Hữu  Song đột nhiên xông vào vẻ mặt kích động, quên cả hành lễ, trực tiếp đến trước mặt của Trác Kinh Phàm giọng run run nói:

"Thưa công tử, Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, Lữ công công đã phái người đến mời Điện hạ đến điện Cam Lộ chủ trì.""Cái gì?!Hoàng thượng vì sao lại hôn mê ? Cố Thái y nói như thế nào? Lữ công công nói như thế nào?"

"Thưa công tử, Lữ công công cái gì cũng chưa nói, chỉ phái người đến mời Điện hạ. Tin tức Hoàng thượng hôn mê bị che giấu, trừ Điện hạ không ai biết, Điện hạ tạm thời không ở Đông Cung, bởi vậy lệnh tiểu nhân bẩm báo công tử một tiếng, còn nhờ công tử trợ giúp."

Hữu Song đè thấp giọng, nói rất nhanh.

"Ta biết, ngươi chuyển lời với Điện hạ, không cần lo lắng Đông Cung, ta sẽ thay ngài ấy quản lý ."

Thời gian này đối với Đậu Thuần cùng toàn bộ Đông Cung phi thường quan trọng. Đậu Thuần vào giờ khắc này đem Đông Cung giao cho mình xác thực là đối với mình rất tín nhiệm, mình cũng không thể phụ lòng đối phương. Thái tử trấn tĩnh tinh thần đồng thời cũng quyết tâm bảo vệ Đông Cung thay Đậu Thuần.

Bên kia, vội vàng chạy tới điện Cam Lộ, Đậu Thuần tâm tình rất trầm trọng, nội tâm tất nhiên là không ngừng lo lắng tình trạng Hoàng thượng. Khi hắn đi vào điện Cam Lộ, chỉ thấy Lữ Phúc vẻ mặt lo lắng chờ ở ngoài điện. Đậu Thuần lập tức tiến vào, Lữ Phúc vội vàng hành lễ thỉnh an, liền dẫn hắn vào điện.

Đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Hoàng thượng nằm ở trên giường nhắm hai mắt vẻ mặt tiều tụy, thoạt nhìn tựa như một lão già sức yếu một chút cũng không còn vẻ thông minh thần võ.

Đậu Thuần đột nhiên có chút nghẹn ngào, đây là phụ hoàng hắn, người vẫn luôn che chở hắn, bởi vì một chút sơ sẩy đã bị cung phi của mình hạ độc. Trong nhiều năm hắn ngốc nghếch, nếu không có Hoàng thượng âm thầm bảo hộ, hắn sớm đã bị người khác diệt trừ, càng không nói đến có thể bình phục.

Vả lại nếu không có Hoàng thượng ngầm đồng ý, Lữ Phúc sao lại truyền tin tức đến Đông Cung, còn vì hắn âm thầm nuôi dưỡng trợ thủ cùng thế lực. Tuy nói hiện tại hắn không đoán được tâm tư phụ hoàng, cũng không có nghĩa hắn mặc kệ bỏ mặc, vậy mà sự việc phát triển đến nông nỗi này.

"Cố Thái y đâu?"

"Thưa Điện hạ, tiểu nhân đã cho người đi Thái y viện, nhưng cửa cung đã đóng, Cố Thái y tối nay không có làm nhiệm vụ, sợ là đã xuất cung rồi."

Lữ Phúc tiến lên một bước, cung kính bẩm báo.

"Vậy trước hết mời Hồ thái y hoặc Nghiêm thái y lại đây một chuyến."

Đậu Thuần lau mặt, thấp giọng nói.

"Dạ."

Lữ Phúc cung kính nhận lệnh, kỳ thật hắn đã sớm lệnh người đi Thái y viện tìm một trong hai vị Thái y kia. Dù sao Hoàng thượng hôn mê là một chuyện lớn, không thể để lộ, cần tìm người có thể tin tưởng, nếu không hậu quả không lường được.

"Ngươi nói cho bổn cung biết, phụ hoàng vì sao lại hôn mê ?"

Đậu Thuần nhìn Hoàng thượng một chút, lúc này mới xoay người đi tới tràng kỷ ngồi xuống, sau đó mở miệng hỏi Lữ Phúc.

"Thưa Điện hạ, đã nhiều ngày thân thể Hoàng thượng không khỏe, sáng sớm hôm nay Cố Thái y nói muốn ngài ấy nên tĩnh dưỡng, không nên động chân khí. Nhưng ngài đã đi đến điện Lập Chính nổi giận một hơi ngất đi một chút, sau đó lại nghe được tin Hoài Vương phi qua đời trong lòng quá mức kích động, liền hôn mê bất tỉnh."

"Ý của ngươi là, phụ hoàng nghe xong tin Hoài Vương phi qua đời nhất thời chịu không nổi, cho nên mới hôn mê bất tỉnh?"

Đậu Thuần sau khi nghe xong sắc mặt có chút cổ quái, mở miệng hỏi.

"... Điện hạ thứ tội, tiểu nhân không dám vọng ngôn."

Lữ Phúc thật sự cũng cảm thấy khó hiểu, Hoàng thượng đang êm đẹp, sao chỉ bởi vì nghe tin Hoài Vương phi qua đời liền hôn mê? Vậy trong đó nhất định có uẩn khúc.

Đậu Thuần trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới bình tĩnh  nói:

"Cho người đi xem, Thái y có tới chưa."

"Dạ."

Lữ Phúc vội vàng nhận lệnh cúi đầu cung kính rời khỏi phòng.

Vì giấu giếm tin Hoàng thượng hôn mê nên trong phòng cũng không có người hầu hạ, Lữ Phúc đã sớm đem người điều đi rồi, bởi vậy to trong tẩm điện, giờ phút này hoàn toàn yên tĩnh, nói cho đúng là có vẻ thanh lãnh hiu quạnh.

Hắn nhìn Hoàng thượng trên long sàng, trong mắt lóe ra tia phức tạp hoang mang. Với hắn mà nói Hoàng thượng là một phụ thân hoàn hảo, nhưng đối với mẫu hậu mà nói Hoàng thượng không phải một phu quân tốt, thật tình làm người khác câm giận.

Trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ từng gặp qua Hoàng thượng thất thố, càng không nói đến là vì hoàng hậu thất thố. Nhưng hiện tại vì Vương phi qua đời, Hoàng thượng lại quá kích động mà ngã xuống, thực là để người ta cảm thấy quá mức châm chọc, cũng làm cho hắn thấy thương cho mẫu hậu của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.