Thục phi ngồi ngay ngắn ở ghế chủ tọa, nhìn Hiền phi bộ dạng bất an. Nàng không nghĩ tới, Hiền phi đúng lớn gan, dám cùng Tiêu gia thông đồng, từ trong cung lấy ra một khối ngọc bích có ý đồ trao đổi lừa dối che đậy sự cố. Xem ra thường ngày là nàng coi thường Hiền phi, hay là Hiền phi bởi vì có long thai, cho nên lớn gan.
Nàng không tự giác lại đem tầm mắt nhìn bụng Hiền phi, bởi vì còn nhỏ tháng cho nên còn chưa thấy nhô lê. Nhưng nàng chỉ cần vừa nghĩ tới Hiền phi có thai trong lòng lại hận đến không chịu được. Thục phi biểu tình tuy không có biến hóa, nhưng ánh mắt của nàng nhìn Hiền phi như là nhìn thứ dơ bẩn hư thối. Hiền phi thấy Thục phi nhìn bụng của mình, hù dọa nàng run như cầy sấy, chỉ sợ Thục phi đột nhiên làm gì đó có hại cho bụng của mình.
May mà Thục phi hôm nay vào điện Chiêu Vân, không phải để gây khó dễ Hiền phi, chỉ là đánh giá bụng Hiền phi một lát, liền đem tầm mắt thu trở về.
"Muội muội cũng đừng khẩn trương, bổn cung hôm nay đến cũng không phải vì hỏi tội, chỉ là muốn đến hỏi cho chắc, nếu khối ngọc bích kia là do muội muội nhìn vừa mắt lấy đi, bổn cung cũng không phải người hẹp hòi, sẽ đưa cho muội mà không nói một lời."
Thục phi thản nhiên nói.
"... Tỷ tỷ hào phóng như thế, thực làm muội muội cảm kích, nhưng muội cũng thật sự chưa từng thấy khối ngọc bích kia, vậy xin tỷ tỷ khoan dung mấy ngày, để muội cẩn thận hỏi qua mấy cung nữ sau đó sẽ hướng tỷ tỷ trả lời mới tốt."
Hiền phi nắm chặt khăn tay, một mực nói chắc chắn chưa từng thấy qua khối ngọc. Cho đến lúc này, nàng mới hiểu ý đồ Thục phi, không phải là muốn cho nàng chính miệng thừa nhận cầm ngọc đi sao? Nếu nàng thừa nhận, cũng không phải là bị Thục phi khống chế trong tay hay sao? Chỉ cần Thục phi không đưa ra chứng cứ hữu dụng, nàng sẽ một mực phủ nhận là được.
Thục phi nhíu mày, nàng đã sớm liệu đến Hiền phi sẽ phủ nhận, bất quá nàng nếu không có chuẩn bị, sao dám đến điện Chiêu Vân muốn làm rõ sự tình. Bởi vậy nàng giơ tay lên, vỗ nhẹ hai cái, liền có hai cung nữ áp một cung nữ bị bịt miệng đi vào chính điện.
Hiền phi nhìn thấy cung nữ kia bị bịt miệng, còn bị trói lại hai tay, vẻ mặt bình tĩnh không còn, gần như nhịn không được muốn kêu lên sợ hãi. Đây là cung nữ ngày đó cùng nàng vào khố phòng, vả lại còn là người đem ngọc bích đưa đến Tiêu gia.
Ngày đó nàng lệnh người này đem ngọc đưa tới Tiêu gia xong, trong lòng liền muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc, dù sao chuyện này càng ít người biết càng tốt. Vì vậy nàng sai thân tín âm thầm đưa mật thư về nhà nhờ phụ thân an bài, khi cung nữ rời khỏi Tiêu gia liền đem người xử lý. Nàng nhớ ngày đó phụ thân rõ ràng nói sự việc đã thành, kết quả hiện tại người này sao còn sống.
"Muội muội nhìn cung nữ này có cảm thấy quen mắt hay không?"
Thục phi tất nhiên là nhìn thấy Hiền phi bối rối, nàng dù sốt ruột vẫn ung dung ngồi chậm rãi mở miệng hỏi.
"..."
Hiền phi lúc này đã bị biến cố thình lình xảy ra làm kinh sợ, lòng bàn tay cùng phía sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi. Chuyện cho tới bây giờ, nàng muốn phủ nhận như thế nào đều vô dụng, chả trách Thục phi hôm nay dám tới cửa, nguyên do đã sớm nắm được nhược điểm đối phương trong trong tay.Thục phi cũng không thèm để ý Hiền phi trầm mặc, tiếp tục nói:
"Kỳ thật nếu muội thích khối ngọc kia, bổn cung sao lại không nhường cho? Muội hà tất phải phá hủy quy tắc."
Nói xong, khoát tay, một cung nữ đứng ở phía sau Thục phi đột nhiên tiến lên một bước, từ trong ống tay áo lấy ra một hộp gỗ dâng lên.
Hiền phi thấy được hộp gỗ, trong lòng đột nhiên nhảy dựng. Khi cung nữ vươn tay đem hộp gỗ mở ra, vật nằm trong hộp cũng không ngoài dự đoán, đó không phải chính là khối ngọc mà Hiền phi lệnh người đưa tới Tiêu phủ sao?
Hiền phi nhất thời kinh ngạc vạn phần, trừng lớn ánh mắt nói không ra lời, lúc này Thục phi lại ở một bên cố tình cười nói:
"Nhìn muội có bộ dáng này, quả nhiên là yêu thích, bổn cung hôm nay sẽ đem khối ngọc này đưa cho muội, mong rằng muội cất giữ cẩn thận. Dù sao đây chính là cống phẩm, nếu sơ xuất làm vỡ nát, muội không đi nơi nào tìm được khối ngọc giống như vậy đâu?"
Hiền phi lúc này sắc mặt trắng bệch, chỉ biết nói cảm tạ Thục phi, cũng không thể nói cái gì khác, mà ngay cả cung nữ đang quỳ gối trước mặt cũng quên miễn lễ. Thục phi nếu có thể thay đổi ngọc bích của nàng, nàng cũng không cần lại dây dưa. Tóm lại là đối phương cao tay hơn, không chỉ biết nàng cùng Tiêu gia đánh tráo, còn âm thầm ra tay trước. Buồn cười là nàng đã tự cho rằng làm việc bí mật, nhưng lai sớm rơi vào bẫy người khác giăng sẵn.
"Muội thân thể không tốt, vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều, bổn cung không quấy rầy lâu, cung nữ này nếu muội không biết vậy bổn cung liền mang đi."
Thục phi hôm nay đã đạt mục đích liền đứng dậy tính toán chạy lấy người. Lúc này Hiền phi cuối cùng phục hồi lại tinh thần, nghe nàng muốn đem cung nữ mang đi, nhanh chóng mở miệng nói:
"Nhìn lại cung nữ này cũng có chút quen mắt, nếu như đã phạm lỗi vậy tiện tỳ này cũng không nhọc công tỷ tỷ động thủ."
"Cũng được, dù sao cũng là người trong cung muội."
Thục phi đã không còn việc, để lại người cho Hiền phi, mang theo người của mình chậm rãi rời khỏi điện Chiêu Vân.
Đợi cho đám người của Thục phi rời đi xong, Hiền phi lúc này mới nặng nề thở ra một hơi, thả lỏng tinh thần, cũng cảm giác được thân mình không thoải mái, vả lại bụng dưới còn có chút ẩn ẩn đau. Hiền phi không dám khinh thường, vội vàng lệnh người đi gọi Thái y. Mà cung nữ bị trói kia bị Hiền phi cho người đem giam lại.
Thái y rất nhanh đã tới, bắt mạch cho Hiền phi báo lại rằng Hiền phi động thai khí, may mà không nghiêm trọng lắm, chỉ cần uống mấy thang thuốc dưỡng thai là ổn định. Hiền phi vừa nghe bản thân động thai khí, lập tức nằm ở trên giường không dám tùy ý đi lại. Vốn định xử trí cung nữ kia, nhưng bởi vì suy nghĩ ưu tiên trước mắt là dưỡng tốt thân mình chuyện khác sau mới tính, bởi vậy chuyện cung nữ kia đã bị nàng tạm thời bỏ qua....
Thục phi rời điện Chiêu Vân xong, cũng không có trực tiếp trở lại điện Tương Vân, mà là đi đến điện Lâm Hồ. Điện Lâm Hồ có một hồ nước lớn không có người ở chỉ dùng để ngắm cảnh, nghỉ ngơi hoặc tổ chức yến tiệc chiêu đãi khách.Thục phi dẫn người tới điện Lâm Hồ nói là dạo chơi ngắm cảnh xuân. Do bên hồ vẫn còn hàn khí, cho nên hiện tại cũng ít có người đến điện Lâm Hồ dạo chơi. Lúc này điện Lâm Hồ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có đoàn người Thục phi bước chân vào. Dạo một vòng quanh điện trống trải, Thục phi đi vào hoa viên. Trong hoa viên có một cái đình, Thục phi để đoàn cung nữ ở bên ngoài chỉ dẫn theo hai tâm phúc tiếp tục đi vào trong.
Đi vào đình, đã thấy có một người mang theo một cung nữ ở tại đây. Người nọ thấy Thục phi lập tức quỳ gối hành lễ, cung kính thỉnh an,
"Thiếp xin thỉnh an nương nương, nương nương vạn phúc."
"Miễn lễ."
Thục phi khoát tay, đi vào trong đình. Đợi cho Thục phi ngồi xuống xong, người nọ lúc này mới đứng dậy. Thục phi nhìn người nọ một cái, thản nhiên nói:
"Việc bổn cung giao phó cho ngươi, làm như thế nào rồi?"
"Thưa nương nương, chuyện này thiếp đã giao cho thúc thúc thiếp đi làm, thúc thúc là Tự lệnh của Thượng Lâm Tự, tuyệt đối sẽ không bị hoài nghi."
Người trước mặt Thục phi không ai khác mà chính là Tô Phụng nghi im hơi lặng tiếng bấy lâu nay.
"Vậy sao, như thế là tốt, việc này nếu thành, bổn cung tất nhiên là sẽ không quên đáp ứng yêu cầu của ngươi đã nói."
Thục phi gật gật đầu, nàng vốn biết có thúc thúc của Tô Phụng hỗ trợ kế hoạch tiến hành càng thêm thuận lợi.
"Đa tạ nương nương."
Tô Phụng nghi cảm thấy vui vẻ và vô cùng may mắn vì lúc trước mình không có sai khi theo phe Thục phi. Khi nàng bị đưa đến Phật đường của Thái Cực cung không lâu, Thục phi liền phái người đến tiếp cận nàng. Nàng vốn cũng suy xét thật lâu, sau đó nghe Thục phi hứa hẹn trợ giúp mình trở lại bên bên cạnh Thái tử điện hạ, vả lại có thể thăng chức làm Lương viện liền dứt khoát kiên quyết gia nhập phe Thục phi.
Dù sao nàng đang ở tình cảnh quá kém, còn có thể sẽ kém hơn so bây giờ nữa không.
Nàng vốn là tai mắt Uyển Quý phi an bài trong Đông Cung, nhưng sau khi bị lộ, Uyển Quý phi chẳng còn quan tâm nàng, bởi vậy nàng cũng phải tìm đường cho mình. Vả lại sau này nghe nói Uyển Quý phi tự thân còn khó bảo toàn, nàng cũng sớm tỉnh ngộ, mình không thể trông cậy vào Uyển Quý phi. Đang lúc nàng cảm thấy hỗn loạn không biết con đường phía trước sẽ ra sao, Thục phi vừa đúng lúc xuất hiện tại trước mặt nàng, bởi vậy Tô phụng nghi lựa chọn theo Thục phi.
Thục phi mỗi lần có việc giao cho nàng, sẽ cho người đến truyền lời, hẹn nàng đến điện Lâm Hồ gặp mặt. Điện Lâm Hồ vị trí tương đối hẻo lánh, vả lại ngày thường cực ít người tới gần, nhất là ngày đông giá lạnh, càng không có người. Cho nên nơi này xác thực là chỗ kín đáo để bàn bạc.
Tô Phụng nghi hơn một năm nay, đã làm cho Thục phi không ít chuyện. Tuy rằng nàng ở ngoài mặt bị Hoàng hậu quản lý, ngày thường không thể tùy ý ra ngoài, nhưng Hoàng hậu đã bị cấm túc, hiện giờ là Thục phi cùng Hiền phi cùng quản lý hậu cung, bởi vậy được Thục phi cho phép Tô Phụng nghi dễ dàng đi lại. Tô Phụng theo Thục phi một thời gian nhiều ít cũng đoán được đối phương có kế hoạch lớn. Nhưng Thục phi không nói, nàng cũng sẽ không dám hỏi. Tuy rằng trong lòng mơ hồ có chút suy đoán, nhưng ngẫm lại thấy sợ, chẳng lẽ Thục phi thật là có lá gan làm vậy sao?Nhiệm vụ Thục phi lần này giao phó nàng là đưa cho thúc thúc mình một gói thuốc, lòng bàn tay nàng một mảnh mồ hôi lạnh, trong tim cũng đập không ngừng. Thúc thúc là Tự lệnh của Thượng Lâm Tự chuyên quản lý việc trồng trọt và cung cấp rau quả trong cung.
Ngày đó Đậu Thuần nói "Thích" xong cũng không có thay đổi hình thức ở chung của hắn cùng Trác Kinh Phàm.
Đậu Thuần cũng không gấp gáp, mà bắt đầu triển khai hành động dính người, trừ ban ngày cần phải ở tại điện Sùng Nhân "dưỡng thương" còn lại thời gian đều ở bên cạnh Trác Kinh Phàm. Hắn dùng hết khả năng để làm nũng, cũng yên tâm không lo Trác Kinh Phàm giận hắn.
Thái tử bị bộ mặt dày của hắn làm cho dở khóc dở cười. Nói thực ra, lấy thân phận Đậu Thuần hiện giờ mà làm như vậy thật sự là đem bản thân hạ thấp, xác thực làm Thái tử có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng không thể không bội phục, trong lòng tự nhiên đối với Đậu Thuần lại mềm lòng vài phần.
Đậu Thuần cẩn thận quan sát và cũng nhìn thấy Trác Kinh Phàm nhân nhượng. Tất nhiên là sợ đánh cỏ động rắn, cố gắng để tình cảm của hắn cùng Trác Kinh Phàm có thể tiến thêm một bước. Tuy rằng một đêm kia, hắn cùng Trác Kinh Phàm cũng không có làm bước cuối cùng, nhưng ký ức ngọt ngào đó làm cho hắn không quên, cũng làm cho hắn càng thêm chờ mong chân chính đem Trác Kinh Phàm ăn vào trong bụng, không biết tư vị sẽ tuyệt vời như thế nào.
Cũng là bởi vì trong lòng tồn tại ý tưởng như vậy cho nên ánh mắt Đậu Thuần nhìn càng sâu thẳm. Có đôi khi Thái tử hoài nghi ánh mắt Đậu Thuần tỏa ra ánh hào quang.
Thái tử cũng không phải không biết gì, sao không hiểu ý đồ của Đậu Thuần? Vốn định mặc kệ đối phương, nhưng ánh mắt đối phương càng ngày càng rõ ràng, thậm chí Thái tử còn sinh ra một loại ảo giác Đậu Thuần đang dùng ánh mắt lột sạch y phục của mình.
Mỗi khi đứng ở trước mặt Đậu Thuần, thì ánh mắt đối phương tràn đầy lửa nóng tình dục, không khí chung quanh cũng đều muốn bốc cháy theo. Cả ngày lẫn đêm bị loại ánh mắt này tập trung chiếu vào, phòng tuyến trong lòng Thái tử càng ngày càng suy giảm. Thái tử cũng phát hiện chính mình lại thấy vui vẻ khi Đậu Thuần chăm chú nhìn mình, cả người đều lâng lâng.
Thái tử để tay lên ngực tự hỏi, với tính cách của mình thực không dễ dàng tin tưởng người bên ngoài, cũng không dễ dàng động tâm. Đời trước thê thiếp cũng nhiều, mà ngay cả Thái tử phi cũng chỉ là tôn trọng, cũng chưa từng thích ai. Thật không nghĩ tới, khi mình đến Đại Chu triều gặp Đậu Thuần lại phá lệ động tâm.
Thường ngày Thái tử luôn cảm thấy tình yêu là vô dụng, đã thấy nhiều người bởi vì tình yêu mà phán đoán không chính xác đưa đến quyết định sai lầm. Cho nên trong lòng càng không tin tình yêu, bởi vậy khi Đậu Thuần nói thích mình, Thái tử vẫn thờ ơ, không nghĩ tới khi Đậu Thuần nhõng nhẽo lại làm người kiên định như mình bị dao động.
Đậu Thuần thấy sự cố gắng có hiệu quả, đã tận lực chơi xấu Trác Kinh Phàm, quấn lấy người làm phiền. Dù vẻ mặt luôn ghét bỏ, nhưng trong lòng Phàm Phàm lại bao dung. Đậu Thuần cũng nhìn ra tâm tư Trác Kinh Phàm đang che dấu, bất quá hắn cũng không dám đắc ý vênh váo, miễn cho đến lúc đó khiến cho Phàm Phàm thẹn quá thành giận, sẽ không tốt....Bởi vì Thái tử điện hạ bị trọng thương, cho nên việc nghênh đón Thái tử phi mới liền bị hoãn lại. Đến một ngày vào buổi thượng triều, Ngự Sử dâng tấu buộc tội Tiêu gia, chỉ tội Tiêu gia cố ý làm tổn hại sính lễ, hành động này là đại bất kính. Tấu còn nói rằng ngày đó Tiêu Nguyên Nương bất mãn Thái tử điện hạ chậm chạp nên đã phóng hỏa cho hả giận, một nương tử bất kính cùng ương ngạnh như thế không thể là Thái tử phi.
Chuyện Tiêu phủ bị cháy các quan viên đều biết, dù sao ngày đó trên bầu trời Tiêu phủ khói dày đặc, nhà nhà trong kinh đô đều thấy được, chỉ là bọn họ cũng không biết nguyên nhân vì sao Tiêu phủ bị cháy. Sao lại là Tiêu tiểu thư phóng hỏa?
Quần thần bởi vì lời buộc tội của Ngự Sử mà nghị luận sôi nổi, lúc này Trác Dung Ung sắc mặt thật khó coi. Chưa nói Tiêu gia là nhà thê tử, nếu Tiêu gia bị buộc tội hắn cũng không thể tốt đẹp, mà ngày đó Tiêu gia xảy ra sự việc, Tiêu lão thái gia liền tự mình đến Trác phủ, cũng nói không biết người nào gây ra hỏa hoạn, hắn cùng lão thái gia đã cùng bàn luận.
Sao có sự trùng hợp như vậy, Thái tử điện hạ gặp chuyện cùng lúc Tiêu gia bị cháy, huống chi ngọc như ý còn bị cố ý làm vỡ. Trác Dung Ung cùng lão thái gia đem vài sự kiện đặt lại với nhau liền nhìn thấu ý đồ trong đó. Đây là có người muốn ngăn cản Thái tử điện hạ nghênh đón Thái tử phi mới, ngăn cản Tiêu tiểu thư vào cung.
Trác Dung Ung cùng lão thái gia nhanh chóng nghĩ biện pháp che đậy chuyện ngọc bị vỡ. Bọn họ thuyết phục Hiền phi giúp đỡ, an tâm chờ Thái tử điện hạ bình phục, đến lúc đó Trác Dung Ung sẽ bẩm báo vấn đề hôn sự trước mặt Hoàng thượng. Ai ngờ bọn họ chưa đợi được Thái tử điện hạ bình phục, Ngự Sử đã dâng tấu buộc tội. Mà việc ngọc bị vỡ là bí mật, những hạ nhân biết sự việc cũng đã bị diệt trừ, Ngự Sử sao có thể biết được?
Hoàng thượng biết được ngọc như ý bị vỡ tất nhiên là rất tức giận, lập tức hạ chỉ cho người đi đến Tiêu phủ tra xét, đồng thời còn đem Trác Dung Ung ra khiển trách thật nặng, sau đó nổi giận đùng đùng kết thúc lâm triều.
Hoàng thượng hạ triều trở lại thư phòng không lâu, người đi Tiêu phủ cũng mang ngọc trở về.
Nội thị đem ngọc trình lên, Hoàng thượng nhìn thoáng qua, sắc mặt nhất thời đại biến, càng thêm phẫn nộ, lập tức triệu Trung Thư Xá đến, trực tiếp hạ chỉ trách phạt Tiêu gia. Thánh chỉ nói Tiêu gia tội đầu tiên là làm ngọc như ý sính lễ bị vỡ, tội thứ hai là dùng ngọc giả lừa gạt Hoàng thượng, có thể nói đó là tội chồng thêm tội, thật sự đáng giận đến cực điểm. Mà còn nói rõ Tiêu Nguyên Nương không đủ phẩm hạnh để trở thành Thái tử phi.
Thánh chỉ ban ra, toàn bộ kinh đô đồng thời kinh ngạc. Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Tiêu gia đúng là lớn gan như thế, dám đem tín vật làm vỡ nát, vả lại phạm sai mà không nhanh chóng thẳng thắn tạ tội, còn dám dùng một khối ngọc giả ý đồ lừa dối Hoàng thượng. Tiêu gia không phải tội quá lớn sao? Chớ không phải là ỷ vào quan hệ thông gia cùng Trác gia, có Trác Dung Ung ở sau chống lưng, cho nên mới dám làm việc bừa bãi như thế?
Không nói đến mọi người trách móc Tiêu gia ra sao, Trác Dung Ung sau khi hạ triều, đã nhanh chóng đến Tiêu gia một chuyến. Lão thái gia đem Trác Dung Ung mời đến thư phòng, đang thương nghị bước kế tiếp nên như thế nào ứng phó thì thánh chỉ đã tới.Trác Dung Ung cùng lão thái gia nhìn nhau, hai người đều không có vui sướng. Bọn họ vội vàng rời thư phòng đi vào tiền viện cùng mọi người nhanh chóng quỳ xuống tiếp chỉ. Sau khi nghe chỉ, Tiêu gia trên dưới đều ngây ngẩn cả người, Tiêu Nguyên Nương suýt nữa ngất xỉu.
Sau khi nội thị truyền chỉ rời đi, tất cả mọi người vẫn trầm mặc không nói, cho đến khi một nha hoàn kinh hãi kêu lên:
"Tiểu thư.... "
Lúc này mới khiến mọi người bừng tỉnh lại, vội vàng đi qua, chỉ thấy Nguyên Nương sắc mặt tái nhợt, nhắm hai mắt ngồi ở trong lòng nha hoàn.
Tiếp đến Tiêu lão phu nhân cũng chao đảo thân mình làm Tiêu phu nhân sợ tới mức lập tức tiến lên đỡ lấy lão phu nhân, trong miệng không ngừng la lên
"Nhanh! Mau tới đây đỡ một tay, những người khác dìu Tiểu thư trở về phòng, ai đó đi mời đại phu lại đây."
Bà ở một bên vội vàng đỡ lão phu nhân, một bên vừa muốn quan tâm con gái, nhất thời luống cuống. May mà Tiêu lão gia vừa lúc đứng ở bên cạnh, lập tức vươn tay hỗ trợ dìu lão phu nhân.
"Ta không sao, các con đi xem Nguyên Nương đi."
Lão phu nhân thở hổn hển, phất phất tay, trên mặt lộ ra vẻ bi thương, cả người nháy mắt như là già thêm mấy mươi tuổi. Ở một bên trầm mặc không nói, Tiêu lão thái gia vốn kiên định, cả người cũng lộ ra vẻ nản lòng.
Trác Dung Ung đứng ở góc, trên mặt cũng ngưng trọng. Hắn đi đến bên cạnh lão thái gia, vươn tay dìu đối phương chậm rãi đi trở về thư phòng. Vào thư phòng xong, hắn mới mở miệng nhỏ giọng nói:
"Nhạc phụ, lúc ấy Hiền phi xuất ra một khối ngọc tương tự, vả lại lúc trước trong phủ người biết chuyện đều đã xử lý sạch sẽ, theo lý mà nói, chuyện này hẳn là giấu giếm được mới phải."
"Chỉ sợ là có người có ý không tốt nhằm vào chúng ta."
Tiêu lão thái gia hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói. Trác Dung Ung gật gật đầu, sắc mặt vẫn ngưng trọng
"Hôm nay Nguyên nhi đã bị Hoàng thượng khiển trách mà kinh sợ, xem ra việc tiến cung trở thành Thái tử phi là vô vọng, kể từ bây giờ chúng ta phải có tính toán mới."
"... Tính toán? Tiêu phủ còn có thể có tính toán gì? Lúc này đây đã bị quật ngã, còn không biết được cơn giận của Hoàng thượng khi nào mới tiêu hết. Đợi Hoàng thượng nguôi giận trước, người Tiêu gia tốt nhất là đừng xuất hiện trước mắt Hoàng thượng. Ngươi cũng đừng nghĩ đem Nhị tiểu thư nhà ngươi đưa vào cung, ngươi đừng quên phu nhân của ngươi là người Tiêu gia."
Lão thái gia liếc Trác Dung Ung một cái, đem tâm tư của hắn nói huỵch toẹt ra, lúc này không chút khách khí.
Trác Dung Ung bị lão thái gia chọc đúng tâm tư, trên mặt có chút xấu hổ, bất quá hắn đã quyết định rồi nên thản nhiên nói:
"Nhạc phụ ngài cũng đừng trách tiểu tế nói thẳng, hiện giờ Tiêu gia không thể có Thái tử phi, không bằng nghĩ biện pháp đưa một người Trác gia vào cung, hoặc là khôi phục thân phận của con ta còn tốt hơn Hoàng thượng lại chỉ hôn những người khác.""Ngươi muốn khôi phục Thái tử phi? Lúc trước Thái tử phi bị phế là bởi vì không thể có con nối dõi, chẳng lẽ hiện tại có thể?"
Lão thái gia cong khóe môi, trào phúng nói.
"..."
Trác Dung Ung bị lão thái gia nói mà nghẹn họng, nhất thời nói không ra lời. Ở trong lòng của hắn là muốn đem con gái đưa vào cung, nhưng nếu Hoàng thượng bởi vì tức giận Tiêu gia, thì đối với Trác gia cũng không vừa mắt. Như vậy bọn họ cũng chỉ còn có Trác Kinh Phàm trong cung.
Tuy rằng Trác Kinh Phàm đã bị phế, nhưng cũng không bị trục xuất khỏi cung, vả lại còn ở lại Đông Cung. Không cần biết dụng ý Hoàng thượng là gì, nhưng ít nhất hoàn cảnh Trác Kinh Phàm hiện giờ tốt hơn so Tiêu Nguyên Nương hay là Nhị tiểu thư nhà mình. Tiêu Nguyên Nương đã bị khiển trách quá nặng, chưa nói vô phương vào cung làm Thái tử phi, sau này sợ là cũng khó gả. Thánh chỉ nói Tiêu Nguyên Nương phẩm hạnh không tốt, trong kinh đô những nhà quyền quý danh giá, ai nguyện ý cưới một người phẩm hạnh không tốt làm nương tử đây?
Tiêu phủ bị Hoàng thượng khiển trách lập tức lan truyền ra, trong cung Hiền phi cũng nhanh chóng nhận được tin tức. Khi tin tức truyền vào điện Chiêu Vân là lúc Hiền phi đang uống thuốc, nàng nghe cung nữ bẩm báo, cảm thấy cả kinh làm tay cầm bát thuốc cũng rung rinh.
"Ngươi nói cái gì? Bị khiển trách nặng?"
Hiền phi cố không để thuốc đổ ra ngoài, nàng nắm lấy cánh tay cung nữ hỏi. Cung nữ gật gật đầu, đè thấp giọng nói:
"Thưa nương nương, nô tỳ hỏi thăm rất rõ ràng, Tiêu gia quả thật bị khiển trách nặng, vả lại Hoàng thượng đã nói Tiêu tiểu thư phẩm hạnh không hợp trở thành Thái tử phi."
Hiền phi nghe vậy cảm thấy rùng mình, trong mắt hiện lên một tia kinh hoàng,
"Vãn Thanh, đây đều là Thục phi giở trò, bổn cung rõ ràng là muốn đem ngọc đưa đến Tiêu phủ, nhưng Thục phi đã chặn lại, cũng không biết Thục phi đưa cái gì đến Tiêu phủ vì thế mới làm Hoàng thượng tức giận như thế."
"Nương nương, nếu Thục phi đã đem khối ngọc đưa trở về, chúng ta coi như không có chuyện này đi. Tiêu phủ cũng không dám đem người nói ra, người đừng quan tâm chuyện này nữa, chỉ cần an tâm dưỡng thai là được."
"Đúng là nên như thế, bổn cung không phải không muốn giúp Tiêu gia, mà là..."
Hiền phi cũng không nói ra hết câu, Vãn Thanh cũng không có hỏi, nàng hầu hạ Hiền phi ngủ xong, liền nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.
Vãn Thanh giao phó các cung nữ cẩn thận chú ý xong nàng cầm chén thuốc đi. Nhưng mà đáng lẽ nàng phải đi tới phòng bếp, lại đi đến một chỗ hẻo lánh ở cửa hông phía tây điện Chiêu Vân.
Nơi đó đã có một tiểu nội thị đợi sẵn, Vãn Thanh bước nhanh đi qua, đem chén thuốc trong tay đưa cho tiểu nội thị, lại từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy nhỏ, tất cả đều đưa cho tiểu nội thị. Tiểu nội thị cầm lấy cho vào tay áo, liền cúi đầu rời đi.
Tiểu nội thị rời điện Chiêu Vân cúi thấp đầu vội vàng đi tới Thái y viện, cầm chén thuốc giao cho dược đồng của Nghiêm Thái y xong lại vội vàng đi về Đông Cung.
Lúc này trong Đông Cung, Đậu Thuần nghe Hữu Phúc bẩm báo việc xảy ra khi lâm triều. Bởi vì chân hắn bị thương chưa lành, cho nên mấy ngày nay đều ở tại Đông Cung dưỡng thương, Hoàng thượng cũng cố ý miễn hắn lâm triều cùng học hành. Mà tiểu nội thị trình tờ giấy nhanh chóng liền tới tay Đậu Thuần. Đậu Thuần xem xong liền đốt, sau đó lại hạ thấp giọng giao phó Hữu Phúc vài câu, để tiểu nội thị truyền lại cho Vãn Thanh.
Đợi cho chạng vạng, Vãn Thanh liền nhận được lời truyền, nàng hơi kinh ngạc, bất quá sau đó lập tức gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ làm theo Điện hạ phân phó. Khi Vãn Thanh trở lại phòng ngủ, Hiền phi vừa lúc thức dậy, nàng vội vàng tiến lên hầu hạ.
Trong lòng nàng nhủ thầm, Điện hạ đúng là coi trọng đứa con trong bụng Hiền phi nên cố ý truyền lời nói với mình, cần phải bảo vệ Hiền phi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]