Sáng sớm hôm sau, vào giờ Dần canh ba, cung nữ trực đêm tiến đến bên cạnh, cất giọng gọi Thái tử phi. Vừa nghe được tiếng gọi, Trác Kinh Phàm nhanh chóng mở mắt, cung nữ thấp giọng:
"Thưa Thái tử phi, trời đã sáng rồi ạ".
Trác Kinh Phàm chớp mắt một cái rồi vội vàng ngồi dậy, lúc này, Phục Linh dẫn theo một vài cung nữ, tiến vào tẩm cung. Sau khi rửa mặt, chải tóc, Trác Kinh Phàm ra lệnh:
"Mau chuẩn bị bữa sáng đi, ta sẽ gọi điện hạ dậy".
"Dạ"
Phục Linh dặn dò cung nữ rồi dẫn đám người còn lại đi theo Thái tử phi.
Trác Kinh Phàm ngồi xuống bên cạnh chiếc giường rồi khẽ lay thân thể của Đậu Thuần:
"Thuần nhi, mau dậy đi".
Đậu Thuần ôm chặt chiếc gối, ngủ say đến mức chẳng nghe được tiếng gọi của Thái tử phi.
Trác Kinh Phàm không hề cảm thấy tức giận, vẫn tiếp tục lay lay cánh tay của Đậu Thuần rồi dịu dàng gọi tên của hắn, cuối cùng, Trác Kinh Phàm cũng đạt được thành công trong việc đánh thức ông trời con mê ngủ.
Tận mắt chứng kiến bộ dạng hai tay dụi mắt của Đậu Thuần, Trác Kinh phàm khẽ mỉm cười, tuy rằng tuổi tác của Thái tử lớn hơn so với Thái tử phi nhưng Đậu Thuần lại là một kẻ ngốc nên thường xuyên có những hành động tựa như một tiểu hài tử.
Vì Đậu Thuần phải có mặt tại Sùng Văn quán vào giờ Mẹo nên sau khi rửa mặt, hắn vội vàng tiến dùng bữa sáng, lúc này, Đậu Thuần lại nắm chặt vạt áo của Trác Kinh Phàm, bắt buộc Thái tử phi phải cùng dùng bữa.
Trác Kinh Phàm cũng không từ chối, vui vẻ dỗ dành Đậu Thuần, không những vậy, Trác Kinh Phàm còn đích thân tiễn Thái tử ra đến tận cửa điện Thừa Ân. Sau khi Đậu Thuần rời đi, mới quay về tẩm cung, tựa người vào tràng kỷ.
Phục Linh nhận ra sức khỏe của Thái tử phi vốn không được tốt nên mỗi khi thức dậy sớm, người lại bị hoa mắt, chóng mặt. Vì vậy, nàng đặc biệt chuẩn bị một vài món ăn mà Thái tử phi yêu thích rồi cố gắng khuyên nhủ người dùng nhiều một chút.
Thái tử thở dài, nhìn gương mặt không giấu được vẻ lo lắng của Phục Linh, cuối cùng, vẫn không đành lòng phụ lại ý tốt của nàng, dù sao thì Thái tử cũng đã chiếm đoạt thân thể chủ tử của Phục Linh nên ít nhất, phải chăm sóc nó thật chu đáo.
Vừa nghĩ đến đây, Thái tử cố gắng ăn một ít cháo được nấu từ hạt bo bo và đậu đỏ, sau đó, dùng thêm vài miếng bánh hoa quế rồi dừng lại, quả thật là khẩu vị của Thái tử và Trác Kinh Phàm hoàn toàn khác biệt. Trước đây, khi dùng bữa, Thái tử có thể bỏ qua những món ăn mà bản thân không thích nhưng bây giờ, không còn sự lựa chọn nào khác.
Sau khi Thái tử phi dùng bữa sáng, Phục Linh cũng không tiếp tục khuyên nhủ, nàng dọn thức ăn thừa ra ngoài rồi nhanh chóng ngồi bệt xuống bên cạnh, vừa xoa bóp chân cho Trác Kinh Phàm vừa thấp giọng:
"Thưa Thái tử phi, hôm qua, nô tì đã tuân theo lời dặn dò của ngài, truyền ý chỉ đến Thu Hoa các và Liên Phương các rồi ạ"."Được rồi, khi đám người ấy đến, ngươi hãy mời bọn họ vào chính điện rồi bảo bọn họ chờ ta"
Trác Kinh Phàm khẽ nhắm mắt lại rồi nói một cách bình thản. Lúc nãy, nếu Phục Linh không nhắc nhở, Trác Kinh Phàm đã quên mất rằng hôm qua, đã sai người truyền ý chỉ về buổi vấn an vào sáng hôm nay.
Phục Linh im lặng, tập trung hầu hạ Thái tử phi.
Nhất thời, không khí trong điện vô cùng yên tĩnh, nắm thả lỏng đầu óc, đột nhiên, Thái tử lại nhớ đến những hành động ngây thơ nhưng cũng không kém phần đáng yêu của Đậu Thuần.
Công bằng mà nói, trong Hoàng cung này, thật hiếm có kẻ nào hồn nhiên như Đậu Thuần, nếu không phải vì lý do bị trúng độc khiến cho bản thân phải biến thành một kẻ ngốc nghếch thì trong hoàng thất không thể nào tồn tại một hoàng tử ngốc nghếch như vậy.
Thái tử lại nhớ đến hoàn cảnh của bản thân trước đây, cũng đã từng tiếp xúc với rất nhiều âm mưu, thủ đoạn tàn ác. Khi vừa tròn năm, sáu tuổi, bản thân đã biết lấy mạng của người khác, lớn lên một chút, vừa phải đấu đá với các hoàng đệ vừa tìm cách lấy lòng phụ hoàng, hoàn toàn không được bảo vệ chu đáo như Đậu Thuần.
Nhưng số phận của Đậu Thuần cũng chẳng tốt là bao, từ khi còn là một tiểu hài tử, đã bị người ta đầu độc. Về phần lý do vì sao Đậu Thuần có thể sống sót cho đến tận bây giờ, chắc chắn là kẻ đầu độc kia nhận ra rằng Thái tử đã biến thành một tên đần độn, không còn khả năng đe dọa đến ngôi vị nên mới nương tay, giữ lại mạng sống của hắn.
Dù sao thì bây giờ, Hoàng Thượng chỉ có một hoàng tử là Đậu Thuần, về phía các phi tần, nếu muốn tranh giành địa vị, đầu tiên, bọn họ nhất định phải hạ sinh hoàng tử, nếu không, tất cả mọi tính toán sẽ đổ sông đổ biển.
Trác Kinh Phàm đã sớm nhận ra được tâm tư của đám phi tần này, bọn họ giữ lại mạng sống của Đậu Thuần nhằm mục đích muốn hắn nắm giữ vị trí Thái tử càng lâu càng tốt. Nếu trong lúc các phi tần vẫn chưa hạ sinh hoàng tử mà Hoàng Thượng lại quyết định phế Thái tử, chọn con của một Thân vương làm con thừa tự thì cục diện sẽ hoàn toàn bất lợi đối với bọn họ.
Vì vậy, trước khi một phi tần nào đó hạ sinh hoàng tử, các phi tần khác sẽ tìm mọi cách, kể cả việc tranh thủ thế lực từ nhà mẹ đẻ để bảo vệ Đậu Thuần, đến khi các nàng hạ sinh một hoàng tử khỏe mạnh, chẳng phải việc lật đổ Thái tử sẽ rất dễ dàng sao?
Khóe môi của Trác Kinh Phàm khẽ cong lên, nhưng đám phi tần kia ngàn lần vạn lần không thể nào ngờ được rằng sức khỏe của Thái tử Đậu Thuần dần hồi phục, việc này khiến cho kẻ đứng đằng sau màn kịch cảm thấy vô cùng hoảng sợ, vì vậy, hắn lại tiếp tục ra tay, đầu độc Thái tử phi.
Bất luận là kẻ nào dám khiến cho Trác Kinh Phàm và Đậu Thuần không thể sống yên ổn, Thái tử đều không khách khí, nhất định sẽ phải trả giá gấp bội. Tuy rằng bây giờ, Trác Kinh Phàm đã trở thành Thái tử phi của Đậu Thuần nhưng dù sao đi chăng nữa, có thù thì nhất định phải báo...
Lúc này, không khí tại Thu Hoa các và Liên Phương các vô cùng tất bật. Đêm hôm qua, Thái tử phi phái người đến báo rằng sức khỏe đã hoàn toàn bình phục nên hôm nay, bọn họ sẽ phải đến tẩm cung để vấn an.Phó Lương đệ và Tô Thừa huy ở tại Thu Hoa các, trong khi đó, Liên Phương các lại là nơi ở của Trương Lương viện và Lý Thừa huy, bây giờ, mọi người nhanh chóng trang điểm rồi vội vàng tiến về phía điện Thừa Ân.
Vừa đi được một nửa chặng đường, Phó Lương đệ đã chạm mặt với Trương Lương viện, ngay lập tức, Trương Lương viện và Lý Thừa huy vội vàng cúi người, hành lễ, Phó Lương đệ im lặng, để mặc cho bọn họ quỳ một lát rồi mới lên tiếng miễn lễ.
Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt khiến cho Tô Thừa huy, người đang đứng phía sau Phó Lương đệ cảm thấy vô cùng đau khổ, lúc nãy, Phó Lương đệ vừa gây khó dễ cho Trương Lương viện, bây giờ, đến lượt nàng hành lễ, Trương Lương viện nhất định sẽ nhân cơ hội này để trả đũa.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, địa vị của Tô Thừa huy vẫn thấp hơn so với Trương Lương viện, cho dù nàng cảm thấy không cam tâm thì vẫn phải tuân theo lễ nghi, phép tắc.
Tô Thừa huy cắn răng, chậm rãi tiến về phía Trương Lương viện nhưng không ngờ Lương viện không hề muốn gây khó dễ cho nàng, khi Tô Thừa huy vừa cúi người, Trương Lương viện đã nhanh chóng lên tiếng, cho phép nàng đứng dậy.
"Được rồi, các muội đừng lề mề nữa, nếu chúng ta đến muộn thì ai sẽ đứng ra chịu trách nhiệm đây?"
Việc phải chứng kiến bộ dạng giả tạo của Trương Lương viện khiến cho Phó Lương đệ cảm thấy vô cùng chán ghét, nàng ta cố gắng bày ra gương mặt hiền lành, dáng vẻ yếu đuối kia để làm gì vậy? Có kẻ nào không nhận ra được rằng Trương Lương viện đã góp phần ném rất nhiều thi thể vào chiếc giếng nằm ở phía Tây Bắc, bên trong Đông cung kia chứ.
Phó Lương đệ không muốn quan tâm đến đám nữ nhân này, vừa nói dứt lời, nàng ta phất tay áo một cái rồi nhanh chóng bỏ đi. Ngay lập tức, Trương Lương viện và hai Thừa huy kia vội vàng đuổi theo.
Một lát sau, đám thị thiếp của Thái tử đã đứng trước cửa điện Thừa Ân, Phục Linh mời các nàng vào chính điện rồi ra lệnh cho cung nữ dâng trà.
Trong lúc Thái tử phi vẫn còn chưa đến, đám người Phó Lương đệ cúi đầu, âm thầm chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống bị Thái tử phi gây khó dễ, nhất thời, không có bất kì kẻ nào tỏ ra mất kiên nhẫn.
Đột nhiên, giọng nói của nội thị vang lên, truyền vào bên trong điện:
"Thái tử phi đến...".
Đám thị thiếp nhanh chóng đứng dậy, khi Thái tử phi bước đến vị trí cao nhất, bọn họ cúi người, hành lễ rồi đồng loạt lên tiếng:
Đám thị thiếp kia vội vàng đứng sang một bên, Trác Kinh Phàm chớp mắt một cái rồi tiếp tục nói:
"Mau ngồi xuống đi".
"Dạ"
Lúc này, đám thị thiếp kia mới dám ngồi xuống một cách cung kính.
"Thần thiếp nhận ra rằng sắc mặt của Thái tử phi tốt hơn rất nhiều so với trước đây, quả thật là sức khỏe của ngài đã ổn định rồi, thần thiếp cảm thấy vô cùng yên tâm"
Phó Lương đệ đắn đo một lát rồi mỉm cười, lên tiếng.
"Xem ra Lương đệ rất có tâm, người đâu, mau thưởng"
Trác Kinh Phàm rộng lượng, khen ngợi nhưng hành động này lại khiến cho đám thị thiếp cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, rốt cuộc là Thái tử phi đang định giở thủ đoạn gì vậy?
Cung nữ đứng phía sau Trác Kinh Phàm bưng một chiếc hộp, nhanh chóng tiến về phía Phó Lương đệ.
Trương Lương viện và hai vị Thừa huy đồng loạt nhìn về phía cung nữ kia, lúc này, trong đôi mắt của các nàng không giấu được vẻ tò mò, xen lẫn một chút thất vọng, không ngờ rằng chỉ bằng một câu nịnh hót đơn giản, Phó Uyển Thiến đã gây được ấn tượng với Thái tử phi.
Bản thân Phó Uyển Thiến cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, xen lẫn một chút lo lắng, nàng ta nhận lấy chiếc hộp từ tay của cung nữ rồi cung kính tạ ơn. Sau đó, đám thị thiếp tranh thủ mọi cơ hội để lấy lòng Thái tử phi, tuy nhiên, hôm đó, ngoại trừ Phó Lương đệ, không có bất kì kẻ nào nhận được phần thưởng.
Tuy rằng ngoài mặt, Thái tử phi và đám thị thiếp kia trò chuyện vô cùng thân mật nhưng trong lòng của mỗi người lại đang chứa đựng những suy nghĩ khác nhau, đặc biệt là Phó Uyển Thiến, nàng nhận ra rằng Thái tử phi nhân cơ hội sức khỏe đã ổn định, muốn thị thiếp tiếp tục đến vấn an để lấy lại cung vụ, dù sao đi chăng nữa, trước đây, Phó Uyển Thiến từng viện lý do rằng sức khỏe của Thái tử phi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn để tiếp tục nắm giữ cung vụ.
Nhưng hôm nay, sức khỏe của Thái tử phi đã ổn định, dĩ nhiên là muốn đoạt lại cung vụ từ tay của nàng.
Vì vậy, trước khi đến đây, Phó Lương đệ đã sớm tìm ra biện pháp để đối phó với Thái tử phi, tuy nhiên, từ lúc các nàng bước vào cho đến khi rời khỏi điện Thừa Ân, Thái tử phi không hề nhắc đến việc giao trả cung vụ.
Phó Lương đệ mang theo tâm trạng nghi ngờ, dẫn cung nữ tiến về phía Thu Hoa các.
Vừa bước vào Thu Hoa các, Phó Lương đệ vội vàng sai cung nữ mang chiếc hộp chứa vật phẩm mà Thái tử phi đã ban tặng đến, hóa ra bên trong là một cây trâm phượng được làm bằng vàng.
Lúc này, sắc mặt của Phó Uyển Thiến cứng đờ, tại sao Thái tử phi lại ban cho nàng một cây trâm phượng? Xét về địa vị, dĩ nhiên là nàng không đủ tư cách để cài cây trâm này, chẳng lẽ Thái tử phi đang mỉa mai nàng sao?
Phó Uyển Thiến chăm chú quan sát cây trâm, một lát sau, nàng phát hiện ra rằng dường như nó vốn không được làm từ vàng nguyên chất.
Phó Lương đệ cầm cây trâm, nàng mở to hai mắt, tức giận đến mức đôi tay khẽ run rẩy. Chẳng lẽ tên Trác Kinh Phàm kia lại dám ban cho nàng một phế phẩm sao?
Không, đây không chỉ là một phế phẩm, Phó Uyển Thiến lạnh lùng, nhẹ nhàng vuốt dọc theo thân cây trâm, ngay lập tức, lớp mạ vàng bên ngoài nhanh chóng rơi xuống, để lộ ra một cây trâm vốn được làm từ gỗ tạp.
Phó Uyển Thiến tức giận, bẻ gãy cây trâm.
Tên Trác Kinh Phàm này quả thật là khinh người quá đáng mà, chẳng lẽ hắn định ám chỉ ta chỉ là một kẻ "bên ngoài mạ vàng nạm ngọc, bên trong lại là tạp chất" sao?
Trong lúc Phó Lương đệ vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh thì Vương cô cô đã tìm đến tận cửa.
Vương cô cô lạnh lùng, tiến vào Thu Hoa các, bà cúi người, hành lễ một cách cung kính rồi vội vàng lên tiếng:
"Mời Lương đệ theo nô tì đến điện Lập Chính".
Lúc này, Phó Uyển Thiến vẫn còn đang cầm nửa cây trâm, đột nhiên, nàng cảm thấy vô cùng lo lắng...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]