Thẩm Họa nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trên mặt vẫn mang theo ý cười:
"Có phải ai nói linh tinh gì với ngươi rồi hay không? Tỷ tỷ nếu thật sự vừa lòng người nào, khẳng định sẽ nói cho ngươi đầu tiên nha."
Thấy nàng ta lấy lệ như thế, Thẩm Kiều cũng không truy vấn lại nữa. Thời điểm này, sắc trời còn sớm, mặt trời vừa mới nhú, ánh nắng nhu hòa từ phía đông chiếu ra, có loại cảm giác rất yên bình. Sáng sớm trên phố đã có mấy tiểu thương, lúc mỗi người đi đường đi ngang qua, liền có thể nghe được âm thanh nói chuyện.
Thẩm Kiều nhịn không được vén rèm lên nhìn ra phía ngoài một chút, ai ngờ lập tức liền nhìn thấy một người quen, người kia một thân áo đỏ, đang thảnh thơi kéo dây cương, gương mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời nên lộ ra mấy phần nhu hòa. Thẩm Kiều nheo mắt, trực tiếp kéo rèm xuống, ai ngờ nam nhân kia đã nhìn thấy nàng.
Mạc Cảnh Ngôn ách một tiếng, liền kéo dây cương, khống chế con ngựa tới gần xe ngựa một chút, "Tiểu nha đầu, lại làm bộ không nhìn thấy ta?"
Thẩm Kiều giả bộ không nghe thấy, lúc quay đầu lại nhìn thấy ánh mặt ngoan độc của tỷ tỷ chưa kịp thu lại, Thẩm Kiều ngơ ngác một chút, sau một khắc, Thẩm Họa liền cười, phảng phất như cái nhìn vừa mới nhìn thấy kia, vẻn vẹn chỉ là ảo giác của nàng.
"Nghe tiếng của người đó làm sao lại quen tai như thế? Chẳng lẽ lại là Mạc thế tử?"
Thẩm Kiều trong lòng nắm thật chặt, đầu cũng có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-nhoc-dang-thuong-nam-thang/884374/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.