Chương trước
Chương sau
Hi vọng bao nhiêu thì thất vọng nhiều bấy nhiêu.

Có một kết quả kinh người như thế, đừng nói là Thời Khanh hay Tề Luật, mà cho dù là dân chúng bên ngoài, ai cũng đều nhón gót hóng tin.

Không nghĩ đến, kết quả giai đoạn hai giai đoạn ba lại không công bố ra ngoài.

Tình huống này quả thật là lần đầu tiên xảy ra.

Mặc kệ cấp bậc không gian là gì, tất cả đều do kiểm tra nghiêm ngặt mà thành, sau đó thì công bố ra bên ngoài. Không gian càng ưu tú thì sẽ càng không lưu lại. Ở thế giới này, không gian cao cấp chính là đại diện cho thân thế, địa vị, là quang vinh dang vọng, tùy theo sau đó là vô số quyền lực và tiền bạc. Căn bản không ai nghĩ sẽ giấu diếm.

Thời Khanh và Tề Luật ngồi trong phòng quan sát, trước mặt là hình ảnh ngắn ngủi chỉ có 5s kia lặp đi lặp lại mãi.

Tề Luật không nói được một lời, còn Thời Khanh thì trong đầu thiên chuyển vạn lần, Hạ Nặc biết không ít kiến thức, cậu cố gắng đem ký ức có được moi ra hết, những gì đúc kết được chỉ hướng về một loại khả năng.

Không gian của Tề Tử Mặc là không gian vứt đi.

Giống như không gian của Nhan Thất trong đó đều là lốc xoáy, không gian của Tề Tử Mặc khi đi vào chỉ toàn là nguyên tố hỗn loạn, là loại không gian mà bất luận vật thể sống gì cũng không tồn tại được. So sánh ra mà nói, trong không gian của Nhan Thất, máy móc còn đủ mạnh để tồn tại, còn có thể tiến hành thăm dò thực địa. Nhưng ở trong không gian của Tề Tử Mặc thì thật hung hãn, với kỹ thuật hiện nay mà bất luận máy móc gì đi vào đều chịu đựng không quá một phút đồng hồ. Tính với diện tích mười vạn bình mục, một phút đồng hồ quá ngắn, căn bản không thể nào phát hiện ra được vật gì. Điều này cũng làm cho nhóm kiểm tra viên chậm chạp không dám đưa ra quyết định gì về không gian của Tề Tử Mặc.

Tuy rằng thoạt nhìn là một không gian vứt đi, nhưng nếu không có số liệu chứng thực, bọn họ có muốn kết luận cũng không được.

Nhưng nếu thực sự không có biện pháp kiểm tra, vậy cũng chỉ có thể xem là vứt đi.

Trong phòng một mảnh trầm tĩnh, Thời Khanh lại bật người đứng dậy, cậu nhìn về phía kiểm tra viên, hỏi: “Hay là trước tiên cứ dừng lại thủ tục giám định? Chúng tôi sẽ cố gắng kiếm ra thiết bị có thể dò tìm không gian của cậu ấy!”

Cậu vừa nói xong, Tề Luật quay ngoắt sang nhìn chằm chằm cậu, rồi sau đó hắn phụ họa theo lời của Thời Khanh.

Tề Luật có thân phận như thế nào, hơn nữa yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, kiểm tra viên không phải người cứng ngắc, huống hồ bọn họ cũng hy vọng trong khu vực của mình có thể xuất hiện một thiên tài không gian!

Nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, dù sao còn liên quan đến việc an bài lớp học, công việc báo cáo và đăng ký cũng rất lộn xộn và phức tạp, bởi vậy bọn họ đưa ra một thời hạn: “Thời hạn là bốn ngày, nếu bốn ngày sau các người cũng không có biện pháp, chúng tôi đành đưa ra kết quả giám định.”

Thời hạn bốn ngày thật quá gấp gáp, tuy nhiên hiện tại không còn lựa chọn nào khác, Thời Khanh gật đầu đồng ý.

Việc này không nên chậm trễ, thời điểm hai người rời đi, Tề Luật kéo Thời Khanh lại, hắn do dự một chút, cuối cùng nói: “Trước không cần nói cho Tiểu Mặc nghe.”

Tề Tử Mặc dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, chuyện đả kích tâm trí như vậy, hắn sợ y chịu không nổi.

Vốn nghĩ rằng Thời Khanh sẽ đồng ý đề nghị của hắn, nhưng không ngờ thiếu niên trước mắt lại nhìn về phía hắn, một mực từ chối: “Phải nói cho Tề Tử Mặc.”

Tề Luật có chút sửng sốt.

Thời Khanh tiếp tục nói: “Tất cả những gì biết được đều nói ra cho cậu ấy, cậu ấy có quyền biết. Bốn ngày này chúng ta sẽ cố gắng, thậm chí sau bốn ngày tôi cũng sẽ không bỏ cuộc, tôi không thể giấu diếm cậu ấy, nếu cuối cùng cậu ấy biết được điều đó từ miệng người khác, Tiểu Mặc sẽ càng thêm đau lòng”.

Những lời này khiến Tề Luật giật mình, hắn chợt phát hiện, hắn là cha, vậy mà hiểu biết về con mình lại không bằng một thiếu niên ở cùng con chưa đầy một tháng.

Hắn không phản bác lời Thời Khanh nói, chỉ yên lặng rời đi.

Thời Khanh biết Tề Luật có kiêng kỵ, nhưng cậu hiểu rất rõ Tần Mạc, cho nên không thể xem y như là một đứa trẻ bình thường.

Tần Mạc tín nhiệm cậu, cậu không thể phụ sự tín nhiệm này, nếu quả thật làm vậy, nhìn thì thấy đối với y có lợi, nhưng kết quả sau này thì không thể nào lường trước được.

Cậu không thể mạo hiểm, không thể tự tay đem Tần Mạc đẩy xuống vực sâu.

Thở dài một hơi, Thời Khanh theo sau Tề Luật rời đi.

Ra khỏi phòng, bọn họ cùng đến gặp Tề Tử Mặc.

Tề Tử Mặc vẻ mặt thản nhiên, trong mắt có một tia gì đó lóe ra, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Thời Khanh.

Thời Khanh nhìn y, nói rằng: “Có một chút vấn đề nhỏ, về nhà trước rồi nói.”

Trong nháy mắt lưng Tề Tử Mặc cứng ngắc, Thời Khanh nhanh chóng nắm chặt tay y, mang theo y cùng rời đi.

Trở lại Tề trạch, ba người vào thư phòng của Tề Luật.

Tề Luật ngồi ở trên ghế sopha, từ đầu đến cuối không nói được một lời.

Thời Khanh ngồi bên cạnh Tề Tử Mặc, cậu không nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề, đem sự việc quan sát được đều nói cho y biết, thứ nhất là không gian rộng lớn tận mười vạn bình mục, thứ hai là nguyên tố bên trong va chạm rất mạnh, nếu như tình thế trước mắt…

Thanh âm Hạ Nặc không lớn, thuộc loại ôn nhu mượt mà, âm cuối có chút thanh cao. Nhưng giờ phút này Thời Khanh nói thực trịnh trọng, bớt vài phần uyển chuyển, lại thêm vài phần nghiêm nghị.

Nói xong toàn bộ, trên mặt Tề Tử Mặc vẫn không chút biểu tình như trước, duy chỉ có bàn tay nắm chặt tay Thời Khanh tự nhiên dùng sức rất nhiều.

Nửa ngày sau y mới thong thả mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng pha một tia khẩn trương: “Ta biết.”

Thời Khanh biết, trong lòng Tề Tử Mặc đang phát hoảng, sợ hãi. Nhưng để giữ tự trọng, y không thể cúi đầu, chỉ có thể đối mặt.

Một cỗ chua xót dâng lên trong lòng, Thời Khanh chỉ cảm thấy trái tim bị bóp chặt, đau đớn. Cậu thực sự hy vọng Tề Tử Mặc có thể giống một đứa trẻ bình thường, khóc lớn một hồi, hoặc là oán giận phát tiết, sau đó thì đem tất cả cảm xúc dằn xuống đáy lòng.

Y còn là một hài tử, bả vai còn mỏng manh yếu ớt, không thể đem tất cả mọi chuyện đều gánh nặng trên vai.

Nhưng Thời Khanh nói không nên lời. Nhìn Tề Tử Mặc chống cự, thân thể ngồi ngay ngắn thẳng tắp, một câu nói nhẹ nhàng kia khiến cậu thực sự nói không ra tiếng.

Lòng tự trọng đã ăn sâu vào xương tủy, bất luận là thương cảm hay thương hại đối với y đều là nhục nhã vô cùng.

Bốn ngày tiếp theo là một cuộc chiến đấu giành giật từng giây.

Tề Luật dù sao cũng từng trải qua rất nhiều chuyện, lại có tai mắt ở khắp nơi, hắn phụ trách đi đây đi đó, không chỉ riêng xung quanh khu Lan Tân, mặt khác còn liên lạc thêm các đại khu khác, tìm kiếm thiết bị mạnh nhất trên toàn thế giới có thể tiến vào không gian của Tề Tử Mặc!

Mà nhiệm vụ của Thời Khanh là lật ra mấy ngàn năm lịch sử, tìm xem những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Dù sao không gian của Tề Tử Mặc có quy mô cực lớn, nếu như những năm trước có xảy ra tình huống như vậy, thì nhất định sẽ có ghi chép lại, rất khả năng là vì nhiều năm trôi qua, nên đã sớm không có người nào biết. Nhưng trong thư viện có lưu giữ nhiều giấy tờ sổ sách, nhất định có thể tìm ra tung tích.

Lúc này thân phận của Thời Khanh cũng bắt đầu phát huy tác dụng, cậu lựa chọn lưu giáo cho nên có thể tự do xuất nhập trường học. Cậu nhờ vào thầy Vương Dương mà lấy được được giấy thông hành trong thư viện của trường, cứ như vậy là có một lượng lớn tư liệu có thể tra.

Sách lưu trữ của thế giới này, còn lâu đời hơn cả ngôi trường sừng sững mấy nghìn năm lịch sử!

Kết quả giám định không gian của Tề Tử Mặc chưa được công bố, cho nên y không thể tới trường học như mọi người, bởi vậy y không có biện pháp nào đi cùng Thời Khanh, mà Tề Luật ở bên kia cũng không giúp được.

Tuy vậy y cũng sẽ không nhàn rỗi, tuy rằng máy móc hiện có đều không thể tiến vào không gian của y. Nhưng đó là không gian tùy thân của y, cho nên y có thể xa xa nhìn một chút.

Y không thể mạo hiểm đi vào, nhưng có thể quan sát từ xa tìm xem có đồ vật gì không, thử hiểu rõ một chút không gian của mình, đó cũng rất có ích .

Ba người phân công, cứ như vậy công việc lu bù lên.

Đối với Tề Thụy, gần đây cũng là những ngày cực khổ không thể tả.

Hắn bị định tội cố ý giết người, tuy rằng chưa thành, nhưng Tề Luật sắp xếp nhiều như vậy, hắn vẫn phải chịu nhiều đau khổ.

Hắn tốt xấu cũng là một người có không gian tùy thân cấp 6, có đặc quyền nhất định. Mặc dù bị phạt phải ngồi trong ngục giam cũng không sợ, tốn chút tiền mua chuộc thì có thể đi ra.

Nhưng khiến cho hắn nổi điên chính là danh dự bị sụp đổ!

Bị gán một tội danh là kẻ giết người hung hăng điên cuồng ở trên đỉnh đầu, hắn rất có khả năng bị Tề gia xoá tên.

Nếu rời khỏi Tề gia sẽ mất đi một phần tư mạch khoáng ma thạch, đến lúc đó, hắn mới thật sự là hai bàn tay trắng!

Một tháng này, hắn dường như tiêu tốn hết gia tài để đua cùng Tề Luật, nhưng áp lực dư luận thực sự là nghiêng về một bên, dường như muốn triệt để cho hắn tan tác.

Thành tích giám định không gian của Tề Tử Nguyên và Tề Tử Đan cũng không được như ý, bất quá hắn cũng không trông chờ nhiều lắm hai đứa trẻ này.

Điều khiến cho hắn không cam lòng chính là Tề Tử Đan mang về tin tức: Kết quả giám định không gian của Tề Tử Mặc, lại là một không gian rộng tới mười vạn bình mục!

Tề Luật đã là một thiên tài thì thôi, Tề Tử Mặc lại còn trò giỏi hơn thầy là cái quái nào, có còn muốn hắn sống yên ổn trong Tề gia không hả?

Hắn oán hận trong lòng, quả thực muốn hóa thành mãnh thú cắn xé hết tất cả!

Nếu không có Tề Luật, địa vị gia chủ Tề gia chính là của hắn! Nếu Tề Tử Mặc không âm mưu thủ đoạn như thế, hắn cũng sẽ không rơi vào cảnh thanh danh không còn.

Nếu là bị Tề gia trục xuất… Không! Hắn sao có thể rời khỏi Tề gia? Tề gia là của hắn! Là của Tề Thụy hắn! Chỉ có thể là của Tề Thụy hắn!

Mà lúc này, Tề Tử Huy vội vàng chạy vào, mang theo vẻ mặt kinh hỉ. “Cha! Cha! Giám định không gian của Tề Tử Mặc bị trì hoãn!”

Tề Thụy ánh mắt đột nhiên sáng ngời: “Xảy ra chuyện gì?”

Tề Tử Huy thở hồng hộc: “Con vừa rồi mua chuộc được một vị kiểm tra viên, lấy được đoạn clip không gian của nó, hay lắm, người mau đến xem!”

Nói xong, Tề Tử Huy lấy ra đoạn clip ngắn ngủi 5s kia.

Tề Thụy xem xong, đầu tiên là nhíu mày, sau đó tia sáng rộng ra. “Máy móc chỉ có thể quay phim được năm giây? Không gian của Tề Tử Mặc là một cái không gian vứt đi?”

Tề Tử Huy cũng cực kỳ hưng phấn: “Đúng vậy! Thưa cha!”

Tề Thụy nguyên bản đáy mắt u ám nhanh chóng thay bằng ánh sáng kinh người: “Thật sự là trời không bỏ rơi ta a!”

Nguyên bản là một tử lộ, không ngờ lại có sinh cơ, chuyện như vậy hỏi sao không làm cho người ta phát điên lên được .

Tề Tử Huy đợi cha mình bình tĩnh trở lại mới tiếp tục nói: “Cha, Tề Luật suốt đêm rời đi, tuy rằng hành động bí mật, nhưng theo con đoán, chắc là đi biệt khu, tìm kiếm những máy móc dò xét.”

Tề Thụy tỉnh táo lại, đầu óc cũng có thể truyền tải thông tin, khẳng định là không dễ dàng buông tha Tề Luật.

Tề Tử Huy nhíu nhíu mày nói thêm: “Tề Tử Mặc trước giờ vẫn luôn đi theo tiểu tử họ Hạ, mà cậu ta thì thực sự sốt ruột, sáng sớm đã chạy vào trường học, ở trong thư viện tìm tư liệu.”

“Cái tên Hạ Nặc kia?”

“Đúng vậy, nói đến cũng thật là kỳ quái, tính tình Tề Tử Mặc có phần lạnh nhạt, nhưng đối với Hạ Nặc thật đúng là trăm phần dụng tâm, nghe nói một tháng này hai người cùng ăn cùng ở, cứ như là một đôi trời sinh.”

Nghe đến đó, một suy nghĩ lớn mật hình thành trong đầu Tề Thụy.

Hắn đột nhiên cười cười: “Đất trời luân phiên thay đổi, xem ra chúng ta có cơ hội trở người rồi”. 

--- ------ ------ ------ ------ ---------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.