Trên đường về nhà, Trác Nghiên vì cứu người mà gặp nạn. Trước khi mất đi ý thức, chỉ kịp nghĩ: "lại vô thức làm người tốt nữa rồi!"
Không biết trải qua bao lâu, Trác Nghiên tỉnh lại dưới trạng thái hoàn toàn ngơ ngác. Cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng không hề xuất hiện, trái lại cảm giác vô định không trọng điểm khiến cậu vô cùng bối rối.
Đến lúc này Trác Nghiên mới phát hiện bản thân hiện tại chỉ là một khoảng không không tồn tại thực thể, nói chính xác hơn giống như một du hồn lang bạt không có chốn về.
Mình... chết rồi sao?
Ở đây là đâu??
Thiên đường hay địa ngục???
Dù sao cũng vì cứu người mà chết, dù không thể lên thiên đường thì ít nhất cũng đừng xuống địa ngục có phải không?!
Vừa tự hỏi, Trác Nghiên vừa cẩn thận dò xét xung quanh. Nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn chỉ là một khoảng không vô tận, không có điểm xuất phát cũng chẳng có điểm dừng.
Phải chăng đây chính là không gian tồn tại giữa thiên đường và địa ngục. Và hiện tại cậu là đang đợi thiên thần hoặc quỷ sai đến bắt người?!
Nghĩ đến đây Trác Nghiên bất chợt rùng mình, thiên thần thì không nói nhưng nếu là quỷ sai thì không biết Diêm vương gia có thể nào đại phát từ bi, phái vị quỷ sai nào mặt mũi dễ nhìn một chút có được không. Tốt nhất đừng quá dọa người là được, bởi vì Trác Nghiên cậu sợ nhất chính là mấy vị ma quỷ, mắt mũi đáng sợ.
Đang nghĩ, bất chợt xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-he-thong-va-mat-tra-nam/2694322/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.