Thời điểm Trác Nghiên tỉnh lại, nguyên chủ đã được đưa vào bệnh viện.
Bác sĩ nói do dồn nén cảm xúc quá mức dẫn đến việc xuất huyết trong gan, nghiêm trọng hơn là thổ huyết. Hiện tại cần bồi bổ nhiều hơn, tránh tác động đến tâm lý.
Sau khi dặn dò thêm vài câu, bác sĩ cùng y tá lần lượt rời đi, phòng bệnh liền trở nên trống vắng. Chỉ còn mỗi Trác Nghiên nằm trên giường, đến một người thăm nuôi cũng chẳng có.
Bởi vì nguyên chủ từ nhỏ đã không có ba, mẹ thì lại không quan tâm đến cậu.
Mẹ nguyên chủ hành nghề bán hoa*, do một lần sơ xuất nên mới có cậu. Cho nên đối với bà ấy, nguyên chủ chính là một tai nạn ngoài ý muốn, một thứ không đáng có.
Từ lúc sinh ra cho đến khi trưởng thành, ngay cả một câu quan tâm, một cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho cậu.
Ban đầu nguyên chủ cũng không biết lý do vì sao những đứa trẻ khác luôn được cha mẹ yêu thương còn mình thì không, nhưng dần dà cậu cũng đã quen thuộc với sự thờ ơ, lạnh nhạt của mẹ.
Cũng vì công việc của mẹ nên từ lâu, hàng xóm xung quanh đã không qua lại hay tiếp xúc với nhà cậu. Cho nên dù là ở nhà hay ở trường, hoặc ở bất cứ đâu thì cậu cũng chỉ có một mình, ngay cả ở bệnh viện cũng thế.
Trác Nghiên nằm thơ thẫn ở bệnh viện hết 2 ngày, sau khi chắc chắn tâm tình cậu ổn định, không còn vấn đề gì thì bác sĩ mới đồng ý cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-he-thong-va-mat-tra-nam/2694317/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.