Cả đại điện lặng ngắt như tờ.
Phù Ngọc Thu nằm cạnh Phượng Ương thì thầm vào tai hắn đột ngột mở to mắt như bị câu này dọa sợ.
Đạo lữ?
Y và Phượng Ương ấy à?
Phù Ngọc Thu mờ mịt hơn nửa ngày mới đưa mắt nhìn sang Phượng Ương muốn xem phản ứng của hắn.
Phượng Ương lạnh lùng nhìn Phượng Tuyết Sinh.
Phượng Tuyết Sinh phát hiện không ổn nên rụt đầu lại như sợ bị đánh.
Phượng Ương cũng chẳng muốn đánh hắn, chỉ vờ như không nghe thấy rồi thản nhiên hỏi: "Ngươi còn việc gì nữa không?"
Ngụ ý là không còn gì thì cút mau lên.
Nhưng Phượng Tuyết Sinh không giỏi nhìn mặt nói chuyện nên vẫn ngoan ngoãn quỳ ở đó: "Con...... Con sợ có kẻ muốn giết con nên xin, xin phụ tôn cho con lánh nạn ở đây một thời gian ạ."
Phượng Ương: "......"
Lần này thì Phượng Ương thật sự rất muốn đánh hắn.
Phù Ngọc Thu chớp mắt nói: "Ừ ừ, trốn đi."
Phượng Ương ngẩng đầu nhìn y.
Phù Ngọc Thu làm khẩu hình với hắn: "Ta muốn thấy công xòe đuôi."
Phượng Ương nói: "Được, tối đa ba ngày thôi đấy."
Phượng Tuyết Sinh vội cung kính hành lễ: "Đa tạ phụ tôn."
Phượng Ương cũng không thu xếp chỗ ở cho hắn mà định bảo hắn tìm đại cái cây nào đó nằm ngủ rồi bớt gây phiền phức cho mình, nhưng không hiểu sao Phù Ngọc Thu lại có hứng thú với Phượng Tuyết Sinh nên tung tăng chạy tới.
"Đi, ta dẫn ngươi tới thiên điện."
Phượng Tuyết Sinh vừa gật đầu thì lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh đánh úp vào gáy.
Hắn run rẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/877306/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.