Từ đó Phượng Ương ở lại Văn U Cốc.
Hắn không chủ động nhắc tới chuyện rời đi, đương nhiên Phù Ngọc Thu cũng chẳng đuổi hắn —— Dù sao lá nhỏ của mình vẫn còn trên người Phượng Ương cơ mà.
Tính tình Phù Ngọc Thu hay khoe khoang nên chỉ mấy ngày sau cả Văn U Cốc đều nghe danh Phù thánh y diệu thủ hồi xuân cứu một nhân loại sắp chết sống lại.
Nhạc Thánh nghe tin vội cưỡi gió bay đến, vừa đáp xuống đất đã thấy Phù Ngọc Thu và một nam nhân khác châu đầu vào nhau xem kiến dọn nhà.
Nhạc Thánh: "?"
Tính trẻ con từ một người biến thành một đôi rồi sao?
Phù Ngọc Thu căn dặn Phượng Ương: "Trông chừng con của ngươi nhé, nhìn xem hai đứa nó ai khuân đồ về tổ trước, nếu ngươi thua thì phải đi tưới cây đó."
Phượng Ương nghiêm túc gật đầu.
Nhạc Thánh: "......"
Nhạc Thánh vội ho một tiếng: "Ngọc Thu?"
Phù Ngọc Thu ngẩng đầu thấy Nhạc Thánh thì hớn hở dặn Phượng Ương: "Ngươi xem "Tiểu Thảo" giùm ta luôn nhé, nếu nó về tổ trước thì ta thắng —— Đừng có ăn gian đấy!"
Đặt tên cho kiến chắc cũng chỉ có người ăn no rửng mỡ như Phù Ngọc Thu mới làm thôi.
Phượng Ương lại gật đầu.
Dặn xong Phù Ngọc Thu vui vẻ đứng dậy nhào tới Nhạc Thánh, thân hình mảnh mai của y chỉ cao tới bả vai Nhạc Thánh, nhảy phắt lên đu bám trên người hắn.
"Sao ngươi lại rảnh rỗi tới đây? Chẳng phải đang bế quan ở Cung Thương Hạp à?"
"Ừ, tới xem ngươi thế nào rồi." Nhạc Thánh ôm y một cái rồi thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/877289/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.