Trong khi Long tộc đấu đá làm cả tộc chao đảo thì Phù Ngọc Thu đang ở Văn U Cốc xem kiến dọn nhà.
Đây là một trong những thú vui của y ở Văn U Cốc trước kia, mỗi lần có thể ngồi xem đến trưa.
Phù Bạch Hạc nằm trên cành cây bên cạnh bắt sóc con quạt cho mình, lười biếng hỏi: "Ngọc Thu, ngươi muốn xem ký ức của Phượng Hành Vân không?"
Phù Ngọc Thu quay đầu dè bỉu: "Ký ức của hắn có gì đáng xem chứ? Xúi quẩy chết."
Phù Bạch Hạc cười: "Biết đâu lại thấy thứ gì hay ho thì sao."
"Ví dụ như gì?"
Phù Bạch Hạc nói: "Ví dụ như ta thấy tam giới đồn đại năm xưa tiên tôn có một đạo lữ yêu thương thắm thiết."
"Ta biết rồi." Phù Ngọc Thu giận dỗi vô cớ, "Là thiếu tộc chủ Uyên Sồ kia chứ gì, thật tội nghiệp quá mà, hắn và Diêm La sống chính là oán lữ bảy kiếp tạo hóa trêu ngươi âm dương cách biệt, sao không chết theo hắn luôn đi?"
"......" Phù Bạch Hạc phì cười, "Sao nghe cứ như ngươi đang ghen thế nhỉ?"
Phù Ngọc Thu suýt nhảy dựng lên, tức giận nói: "Ta ghen lúc nào?!"
Phù Bạch Hạc nheo mắt nhìn y.
Phù Ngọc Thu lại ngồi xuống buồn bực cầm nhánh cây mở đường cho một con kiến bị tảng đá chặn đường, ỉu xìu nói: "Đạo lữ...... Đạo lữ thì ngon lắm sao, ta cũng có vậy."
Phù Bạch Hạc: "......"
Phù Bạch Hạc yếu ớt nói: "Ngươi cũng có?"
"Thì kẻ xấu xí kia đó!" Phù Ngọc Thu giống như bị "đạo lữ" của Diêm La sống hạ thấp nên cố chứng tỏ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/877285/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.