Vừa tỉnh lại bị Diêm La sống mình ghét nhất ôm vào lòng, Phù Ngọc Thu lập tức xù lông.
Nhưng sắc mặt Phượng Ương quá khó coi, ngay cả lông mi cũng đóng băng, không nhúc nhích cũng chẳng phát ra âm thanh nào, Phù Ngọc Thu hơi do dự rồi thử đưa tay thăm dò hơi thở của Phượng Ương.
May quá, vẫn còn thở.
Phù Ngọc Thu không biết mình đang ở đâu mà chỉ nhớ hình như mình bị thương.
Y để thần thức chìm vào nội phủ, phát hiện kinh mạch chồng chất vết thương ban đầu đã khỏi hẳn, chỉ còn những vết nứt nhỏ mờ mờ.
Phù Ngọc Thu không muốn ở lại nơi lạnh cóng này nữa nên giãy dụa lên bờ.
Nhưng y vừa nhúc nhích thì đôi tay bên hông bỗng nhiên siết chặt giữ y lại.
Hàng mi đọng sương trắng của Phượng Ương khẽ chớp rồi đôi mắt vàng rực từ từ mở ra, điềm tĩnh nói: "Đừng nhúc nhích."
Phù Ngọc Thu gắt gỏng: "Thả ta ra!"
Không chết mà giả bộ cái gì?
Phù Ngọc Thu đột nhiên hối hận vì lúc nãy mình còn sợ hắn chết.
Chết mới tốt!
Phượng Ương không nói gì mà vẫn ôm eo không cho y cựa quậy.
Phượng Hoàng cũng rất ít nói nhưng lúc đó Phù Ngọc Thu lại thấy thích, còn tính xấu tẩm ngẩm tầm ngầm này của Phượng Ương thật quá đáng ghét!
Bày đặt tỏ vẻ bí hiểm làm gì chứ?!
Phù Ngọc Thu tức không chịu được, thò tay xuống nước gỡ tay Phượng Ương ra.
Nhưng vừa đụng vào nước thì lập tức run lập cập.
Mắt Phù Ngọc Thu trợn to như sắp lồi ra, sao nước này lạnh thế?!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/877278/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.