Tiên tôn thu lại ánh mắt, khó lòng đoán được vẻ mặt hắn.
Thanh Khê ngập ngừng: "Tôn thượng, ta đi trước......"
"Không cần đi." Tiên tôn nói.
Thanh Khê nghẹn lời, không rõ đệ đệ mình và tên điên giết người không chớp mắt này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cảnh tượng lúc nãy......
Sao càng nhìn càng thấy quái lạ nhỉ?
Đạo lữ cãi nhau chia tay sao?
Thanh Khê rùng mình một cái rồi sực nhớ lại những câu mờ ám giữa tiên tôn và Bạch Tước trên thuyền linh hôm đó......
Thanh Khê tái mặt.
Long Nữ Chúc thờ ơ đứng cạnh không nói lời nào.
Nàng có thể nhìn ra tiên tôn đối đãi với tiểu mỹ nhân kia rất đặc biệt, thấy mỹ nhân đau lòng khổ sở như vậy cứ tưởng tiên tôn sẽ bị ảnh hưởng đôi chút.
Ai ngờ Phù Ngọc Thu vừa khuất dạng thì tiên tôn mới nãy còn giống như pha lê chỉ cần đụng nhẹ là có thể vỡ vụn lại trở về tư thái cao ngạo tôn quý thường ngày, cứ như người vừa bị mắng không nói nên lời kia chỉ là một ảo giác đẹp đẽ.
"Tuyết Sinh." Tiên tôn thản nhiên gọi.
Phượng Tuyết Sinh chạy ra khỏi giới tử: "Phụ tôn có gì sai bảo ạ?"
"Lát nữa Sở Ngộ sẽ tới, ngươi đi theo hắn trả hồn về xác đi."
Phượng Tuyết Sinh mờ mịt nói: "Con ấy ạ? Nhưng con là tiểu phế vật, sẽ, sẽ làm phụ tôn mất mặt......"
Tiên tôn cười nhẹ: "Học hỏi kinh nghiệm đi."
Phượng Tuyết Sinh chẳng hiểu gì mà chỉ biết gật đầu vâng dạ.
Nhưng Thanh Khê và Long Nữ Chúc bên cạnh lại nghe ra thâm ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/877269/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.