Phượng Bắc Hà nói: "Hắn muốn phá hủy chiếc lông vàng linh văn!"
"Không đâu." Kim Ô trầm giọng đáp, "Nhất định hắn biết linh văn trung gian để khởi động trận pháp là chiếc lông vàng Phượng Hoàng, nếu phá hủy nó thì hắn cũng sẽ bị liên luỵ."
Trận pháp phản phệ cực kỳ thống khổ, dù Phượng Ương có muốn chết cũng sẽ không cố ý hành hạ mình.
Chỉ vì một tên Phượng Bắc Hà thật sự không đáng.
Nhưng một chớp mắt tiếp theo.
Pháo hoa rực rỡ nổ tung.
Trước đó mỗi lần Phù Ngọc Thu bị tiên tôn dọa đem bắn pháo hoa trong lòng tràn đầy lo sợ nên không rảnh thưởng thức pháo hoa óng ánh xinh đẹp kia.
Nhưng lần này được Phượng Ương ôm vào ngực thả pháo hoa rực rỡ, Phù Ngọc Thu chẳng những không bài xích mà còn thấy pháo hoa rất đẹp, sau đó lại trách Phượng Hoàng phá của, lông vũ đẹp như vậy mà nói bỏ là bỏ.
Thả hết pháo hoa, đoạn lông vũ cuối cùng trên tay Phù Ngọc Thu hóa thành tro tàn mà chẳng mảy may làm y bị thương.
Xem xong Phù Ngọc Thu quay sang trừng Phượng Hoàng một cái: "Phá của."
Biết y thích xem, khuôn mặt tái nhợt của Phượng Ương mỉm cười.
Đúng lúc này khán đài vang lên tiếng xì xào kinh ngạc.
Phù Ngọc Thu vội vàng nhìn lại, lập tức trông thấy Phượng Bắc Hà mới lúc nãy còn cực kỳ lợi hại mà giờ ôm ngực phun ra từng ngụm máu, muốn dừng cũng không được.
Đối diện là Phượng Tuyết Sinh cầm trường kiếm, mặt mũi tràn đầy bối rối.
"Ơ?" Phượng Tuyết Sinh mờ mịt nghĩ, "Mình, mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/877266/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.