Phù Ngọc Thu lại mắng tiên tôn một trận và càng thêm thương xót Phượng Hoàng bị "truy sát".
Phượng Ương im lặng thật lâu, cuối cùng chẳng nói năng gì nữa.
"Hắn đúng là âm hồn không tan mà, ghét chết đi được." Phù Ngọc Thu nghĩ kế giùm Phượng Ương, "Nói thật thì ngươi nên về Văn U Cốc với ta đi, tránh đầu sóng ngọn gió cũng tốt mà."
Phượng Ương đưa tay vén cành liễu rũ phía trước để Phù Ngọc Thu đi qua rồi cười nói: "Ngươi không sợ Diêm La sống à?"
Phù Ngọc Thu muốn tỏ ra can đảm nói không sợ nhưng nhớ lại hành vi đem chim chóc bắn pháo hoa của tiên tôn điên khùng kia thì lại hơi rén, y bóp hai ngón tay thành một khoảng nhỏ: "Chỉ, chỉ sợ chút xíu thôi."
Phượng Ương không nói tiếp nữa.
Hai người ra khỏi núi sâu trở lại trận đấu, khi đi ngang qua giới tử gần khán đài thì mơ hồ thấy Phượng Hành Vân đi ra giữa đài.
Phù Ngọc Thu bĩu môi tỏ vẻ không thích Phượng Hành Vân.
Phượng Ương nói: "Hắn sắp đấu với Phượng Bắc Hà rồi."
Phù Ngọc Thu lập tức vui vẻ, còn gì sướng bằng xem hai kẻ mình ghét đánh nhau.
Mặt mũi Phù Ngọc Thu tràn đầy "đánh nhau đánh nhau!", phấn khích kéo Phượng Ương vào giới tử háo hức chờ xem.
Phượng Ương liếc sang bên cạnh, phát hiện Thanh Khê ở cách đó không xa đang do dự nhìn họ.
Sau khi vào Phù Ngọc Thu không đóng cửa giới tử, ánh mắt Thanh Khê đang đổ dồn vào y.
Mắt vàng Phượng Ương hơi lóe lên, đột nhiên nói: "Ta ra ngoài một lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/877264/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.