Linh lực cuồng bạo sắp nổ tung đột ngột ngưng lại, Âm Đằng vừa thấy mặt Phù Ngọc Thu thì theo bản năng thu linh lực về.
Nhưng lúc nãy Âm Đằng đã hạ quyết tâm ngọc đá cùng vỡ nên tự nổ linh đan chẳng chút nương tay, giờ muốn đổi ý cũng không ngăn được khí thế mạnh mẽ kia nữa.
Thấy sắp tự nổ, Âm Đằng vội nói: "Cỏ! Đi mau!"
Phù Ngọc Thu: "......"
Nãy giờ toàn nghe Âm Đằng nói bằng ngôn ngữ dây leo nên Phù Ngọc Thu cũng không biết Âm Đằng đang mắng người hay đang gọi y nữa. (Phiên âm của "cỏ" và "thao" giống nhau)
Nếu Âm Đằng tự nổ thì chỉ sợ cả thuyền linh sẽ biến thành tro tàn, trong lúc cấp bách Phù Ngọc Thu theo bản năng vung ra một luồng linh lực nước để làm dịu linh lực nóng nảy của Âm Đằng.
Nhưng năm đó y tự nổ linh đan ngay cả Phượng Bắc Hà cũng không cản kịp, huống chi là linh lực mèo cào của Phù Ngọc Thu.
Thanh Khê vội vã xông ra ngoài, trong lúc vô tình nhìn lại thì đột nhiên sững người.
Khí tức toát ra từ thiếu niên áo trắng kia chính là đệ đệ Bạch Tước của nàng sao?!
Thanh Khê suýt phát điên.
Nàng không còn đủ thời gian để suy tư tại sao Bạch Tước lại có hình người, Âm Đằng sắp tự nổ mà đồ ngốc kia còn ngu ngơ thò mặt tới gần, chẳng lẽ y thật sự nghĩ mình có thể dễ dàng ngăn chặn linh vật tự nổ linh đan sao?!
Trong lòng Thanh Khê sụp đổ nhưng vẫn đổi hướng lao tới bảo vệ Phù Ngọc Thu.
Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/877253/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.