Trên đường về Phượng Ương một mực im lặng.
Phù Ngọc Thu lười dùng "rễ sợi" mong manh quý giá của mình đi bộ nên biến thành chim trắng đứng trên vai Phượng Ương vui vẻ chíp chíp không ngừng.
Y còn hót bài "Cá trong nước" mà tiên tôn dỗ thế nào cũng không chịu hót.
Tâm tình Phượng Ương càng thêm phức tạp.
Nhạc sư hay đàn bài này nên Phù Ngọc Thu nghe mãi thành quen, hiếm khi được một lần không bị lạc nhịp, tuy giai điệu ai oán bi thương nhưng qua tiếng hót lanh lảnh của y chẳng hiểu sao lại trở nên hồn nhiên vui tươi.
Phù Ngọc Thu hót suốt dọc đường, cộng thêm nửa ngày nơm nớp lo sợ vì Phượng Hoàng nên chưa về đến nơi đã uể oải nằm gục trên vai Phượng Ương ngủ thiếp đi.
Phượng Ương vừa về thì thấy trước cổng có một chiếc thuyền linh bằng gỗ. Thuyền linh này lớn hơn sân nhà rất nhiều, đình đài lầu các vô cùng nguy nga tráng lệ.
Nhạc Thánh ngồi trên thuyền linh đánh đàn, thấy "dung mạo" kia của Phượng Ương thì sửng sốt hồi lâu mới điềm tĩnh nói: "Huyền Chúc Lâu ở phía Nam dãy núi Hi Lễ cách đây rất xa nên chúng ta sẽ đi thuyền linh tới đó."
Thuyền linh này là một pháp khí quý hiếm, tuy không có kết giới phòng ngự bảo vệ nhưng được cái rộng rãi thoải mái, chỉ mất một ngày là có thể đến Huyền Chúc Lâu ở Phù Quân Châu.
Phượng Ương "ừ" một tiếng.
Hắn nâng chim trắng ngủ chổng vó mà vẫn không quên giấu móng vuốt dưới lớp lông vũ trên lòng bàn tay rồi thuần thục gãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/877251/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.