Mấy ngày nay Phù Ngọc Thu xoay như chong chóng cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng được ngủ một giấc.
Y ngủ mê mệt, trong cơn mơ màng hình như lăn đến một chỗ rất ấm, khí tức mây mù bao trùm lấy y, dường như bên tai còn có tiếng cười khẽ.
Phù Ngọc Thu ngủ bất tỉnh nhân sự, dụi dụi mấy cái rồi càng ngủ say hơn.
Trong mơ y thấy mình về lại Văn U Cốc, linh thảo linh thụ xúm xít vây quanh, hồ nước trong vắt cũng chào đón y, trìu mến vẩy nước dưới chân y.
Phù Ngọc Thu mừng rỡ quên hết mọi thứ, rễ cây xinh đẹp liều mạng hút linh thủy.
Linh thủy ngọt ngào dần thấm vào cành lá khiến cây khô nứt nẻ như gặp mùa xuân, đâm chồi nảy lộc xanh biếc.
Phù Ngọc Thu vui quá bừng tỉnh.
Nhưng khi mơ màng mở mắt ra thì mọi thứ trong mơ tan thành mây khói —— Y lại trở về Cửu Trọng Thiên ăn thịt người.
Phù Ngọc Thu: "......"
Sự khác biệt quá lớn làm Phù Ngọc Thu tức giận suýt thăng thiên, hồi lâu sau mới tạm bình tĩnh lại.
Trước khi ngủ y nằm trên gối mềm nhưng chẳng biết đã lăn lại đây từ lúc nào, thân hình to cỡ bàn tay đang nằm ở chỗ tiên tôn, trên người còn đắp một chiếc chăn mây nho nhỏ.
Phù Ngọc Thu nhìn cái chăn rồi băn khoăn ngó quanh.
Trời sáng choang, chẳng biết Diêm La sống đã đi đâu, cả tẩm điện không một bóng người.
Phù Ngọc Thu nhìn quanh rồi dán mắt vào giá nến trên bàn nhỏ cạnh giường.
Truyền thừa Phượng Hoàng vẫn yên lặng bay lơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/877235/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.