Tuyết tằm liều mạng giãy dụa mạnh đến nỗi suýt kéo theo quả bóng tròn vo Phù Ngọc Thu chạy trốn.
Phù Ngọc Thu vừa chịu đựng nỗi sợ hãi và ghê tởm vừa ra sức kéo tuyết tằm từ thiên điện Cửu Trọng Thiên đến chỗ Phượng Hoàng, trên đường đi y vật lộn với tuyết tằm không biết bao nhiêu lần, lông chim trắng muốt lấm đầy bụi đất, trên mình còn vướng mấy cọng cỏ khô như từng bị kéo vào bụi cỏ.
Chẳng biết vì buồn nôn hay sợ hãi mà chim trắng ôm chặt chân Phượng Hoàng không dám nhìn lại tuyết tằm bay nhảy sau lưng, lông đuôi dài run lẩy bẩy.
Phượng Hoàng nhìn chim trắng với vẻ mặt phức tạp.
"Mau, mau ăn đi." Thấy Phượng Hoàng đứng im, Phù Ngọc Thu run giọng thúc giục hắn: "Nếu nó chạy mất thì ta không bắt lại cho ngươi đâu đấy."
Phượng Hoàng: "......"
Phượng Hoàng lạnh lùng liếc mắt một cái, tuyết tằm đang giãy dụa bỗng nhiên cứng đờ không động đậy được nữa.
Phù Ngọc Thu mơ hồ nghe thấy sau lưng không còn động tĩnh thì sợ hãi ngoái đầu nhìn.
Phát hiện con tuyết tằm kia rốt cuộc đã chịu nằm im, y rã rời nằm phịch xuống ỉu xìu nói: "Diêm La sống đúng là quỷ keo kiệt, ta hao tâm tổn trí hót cho hắn nghe mà hắn chỉ cho ta thứ này......"
Phượng Hoàng cúi đầu ngậm cỏ khô trên lông chim trắng xuống, còn không chê mà dùng mỏ sửa sang lông chim bù xù cho y, nghe vậy thì hỏi: "Ngươi lại mắng hắn à?"
"Cũng không hẳn là mắng, ta chỉ nói hắn hay quạu thôi." Phù Ngọc Thu ỉu xìu nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-thanh-be-chip-trong-tay-tien-ton/877233/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.