Chương trước
Chương sau
Lần này Phù Ngọc Thu rời khỏi Văn U Cốc ung dung tự tại hơn nhiều so với lần trước lén lút chạy ra ngoài, ít nhất y đã nói với Hàn Trúc Quân, dù lúc về có bị Phù Ngọc Khuyết mắng cũng có thể nhờ hắn cứu viện.

"Vị lão tổ kia tên Hàn Trúc Quân." Phượng Ương dẫn Phù Ngọc Thu dạo chơi ở Phượng Hoàng Khư, cố gắng cách mấy cũng không giấu được niềm hạnh phúc trên mặt, ôn hòa vui vẻ hơn hẳn mọi khi, "Ngươi không biết U Thảo tên gì à?"

Phù Ngọc Thu lắc đầu.

Y vốn không có nhiều ký ức với cây U Thảo kia, hơn nữa Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc không bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt y nên tất nhiên là không biết tên hắn.

Phượng Ương cười: "Tên gì không quan trọng, quan trọng là U Thảo vẫn còn sống."

Phù Ngọc Thu gật đầu: "Ừ!"

Hai người vừa về đến Phượng Hoàng Khư thì đám Phượng Hoàng thích xem náo nhiệt kia lập tức ùa ra ríu rít gọi Phù Ngọc Thu "Phu nhân! Phu nhân!"

Trước đây Phượng Ương còn ngăn cản nhưng chẳng biết lần này hiểu rõ có cản cũng vô ích hay thừa nhận mình có ý khác nên chỉ nhếch môi không nói gì.

Mọi tâm tư của thiếu niên gần như bộc lộ ra ngoài, đám Phượng Hoàng đang ầm ĩ thấy cử chỉ này của Phượng Ương thì quay sang liếc nhau, ai nấy càng phấn khích hơn.

Rốt cuộc thiếu tộc chủ là cây già nở hoa rồi sao?!

Phát hiện ra tín hiệu này, đám Phượng Hoàng vội vàng xúm quanh Phù Ngọc Thu bắt đầu liệt kê công tích vĩ đại của Phượng Ương.

"Ngày thiếu tộc chủ của chúng ta phá vỏ, hào quang đầy trời nửa ngày không tan, đây là điềm lành đó, chỉ tại mấy lão già tộc Uyên Sồ ghen ghét với thiếu tộc chủ tốt số của chúng ta nên mới nói là tai họa thôi."

"Đúng vậy, tốc độ tu luyện của thiếu tộc chủ cực nhanh, còn trẻ mà đã lợi hại hơn mấy trưởng lão tộc ta rồi."

"Lần này con Kim Ô cuối cùng cũng do thiếu tộc chủ đuổi theo tiêu diệt một mình đấy."

"Đúng đúng đúng, thiếu tộc chủ của chúng ta vừa mới trưởng thành thôi! Tướng mạo anh tuấn, khí chất quả thực là độc nhất vô nhị, nhiều tiểu Phượng Hoàng muốn ấy ấy với thiếu tộc chủ chúng ta lắm!"

"Nhưng thiếu tộc chủ chúng ta thủ thân như ngọc! Tuyệt nhiên không hề động lòng trước sắc đẹp!"

Phù Ngọc Thu càng nghe càng lú, ngay cả người vô tư như y cũng nhận ra sự nhiệt tình đột ngột của đám Phượng Hoàng này hết sức kỳ quái nên ngờ vực hỏi: "Ta biết Phượng Ương rất tốt mà, các ngươi nói mấy chuyện này làm gì?"

Đám Phượng Hoàng đồng thanh ồ lên đầy ẩn ý.

Phượng Ương thật sự nhìn không nổi nữa nên vội ho một tiếng rồi nắm tay Phù Ngọc Thu: "Ngọc Thu, bên kia có hoa u lan, muốn đi xem không?"

Phù Ngọc Thu không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ ừ."

Phượng Ương dẫn Phù Ngọc Thu đi thật nhanh.

Đi xa rồi vẫn nghe đám Phượng Hoàng kia trêu ghẹo.

Một con Phượng Hoàng trắng ra vẻ ngượng ngùng nắm tay một con Phượng Hoàng khác rồi thẹn thùng nói: "Chíp chíp, bên kia có cây ngô đồng, muốn đi xem không?"

Con Phượng Hoàng kia hết sức phối hợp, gật đầu như giã tỏi: "Ừ ừ."

Nhại giọng Phù Ngọc Thu cực kỳ giống.

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương càng chạy nhanh hơn.

Phù Ngọc Thu cười không ngừng: "Chỗ các ngươi náo nhiệt thật đấy."

Sức nóng trên mặt Phượng Ương vẫn chưa rút đi: "Ngươi không thấy ồn là tốt rồi."

"Sao lại thế được?" Phù Ngọc Thu nói, "Ta còn chê Văn U Cốc quạnh quẽ đây này, náo nhiệt mới vui chứ."

Phượng Ương buột miệng thốt lên: "Vậy ngươi có muốn ở đây lâu hơn không?"

Phù Ngọc Thu sửng sốt.

Nói xong Phượng Ương cũng hối hận, cảm thấy tâm tư mình quá dễ bại lộ, lỡ Phù Ngọc Thu nghĩ hắn có âm mưu thì sao......

Ai ngờ Phù Ngọc Thu vui vẻ reo lên: "Ừ ừ, chỉ cần ngươi không chê là được."

Phượng Ương âm thầm thở phào một hơi.

Biết Phù Ngọc Thu muốn ở lại Phượng Hoàng Khư, Phượng Chủ hết sức hài lòng, gật đầu nói: "Ừ, ở điện Phượng Hoàng của con đi."

Khóe môi Phượng Ương co rúm.

Hắn cứ tưởng mình đã xem như "lòng lang dạ thú rõ rành rành", không ngờ Phượng Chủ còn thoáng hơn cả hắn, gần như chẳng thèm che giấu chút nào.

"Phụ thân." Phượng Ương nói, "Người ta là khách quý mà."

Phượng Chủ nói: "Ờ, nhưng tẩm điện của khách hết chỗ rồi, chẳng lẽ con muốn để y ngủ dưới màn trời chiếu đất hay sao?"

"......" Mặt Phượng Ương chẳng có cảm xúc gì, "Sao Phượng Hoàng Khư lại hết phòng trống được chứ, phụ thân nghĩ kỹ rồi hãy nói được không ạ?"

Phượng Chủ: "Hôm qua có một cặp Khổng Tước ở rồi, Phượng Hoàng Y chắc còn phải mất rất nhiều thời gian mới chữa khỏi cho quả trứng yếu ớt kia được."

Phượng Ương cuống lên: "Vậy những chỗ khác thì sao ạ?"

"Hết rồi." Phượng Chủ bị bộ dạng thiếu nữ của Phượng Ương làm nổi quạu, "Có gì đâu, hai đại nam nhân ngủ chung giường thì đã sao, nếu con ngay thẳng không có ý đồ đen tối thì cần gì phải ngại? Sao, sợ mình khống chế không nổi đại phát thú tính à?"

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương chẳng còn gì để nói, cuối cùng đành phải đưa Phù Ngọc Thu đến chỗ mình ở, để y ngủ trên giường còn mình thì đến thiên điện.

Phù Ngọc Thu cũng chẳng thấy có gì không ổn, ban ngày quậy còn ban đêm ngoan ngoãn lên giường ngủ.

Dỗ Phù Ngọc Thu ngủ xong, thấy y không còn thút thít lúc nửa đêm như lần trước thì Phượng Ương mới thở phào một hơi rồi rón rén về thiên điện.

Hắn khoanh chân ngồi trên ghế dài định tĩnh tâm tu luyện.

Phượng Ương luôn cần cù tu luyện, nếu không cần thiết sẽ không ngủ.

Ngay khi hắn để thần thức chìm vào nội phủ, nhắm mắt vận chuyển linh lực trong kinh mạch thì chợt ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào ập tới gần.

Phượng Ương khẽ nhíu mày.

Ngay cả thiên điện Phượng Hoàng cũng có kết giới ngăn cản không cho người ngoài tự tiện xông vào.

Thế thì chỉ có một khả năng.

Phượng Ương ngừng vận chuyển linh lực rồi từ từ mở mắt ra.

Chẳng biết Phù Ngọc Thu đã đến đây từ lúc nào, mặc áo trắng mỏng nằm co ro bên cạnh hắn, nhìn như đang ngủ nhưng vẫn nắm chặt một bên tay áo Phượng Ương rũ xuống, trên mặt còn đọng vệt nước mắt chưa khô.

Phượng Ương nhẹ giọng gọi: "Ngọc Thu?"

Phù Ngọc Thu mơ màng hé mắt ra lẩm bẩm: "Phượng Ương."

Phượng Ương đưa tay lau khô nước mắt trên mặt y: "Nhớ nhà à?"

Phù Ngọc Thu lắc đầu: "Nhớ ngươi cơ."

Bàn tay Phượng Ương cứng đờ, ngỡ ngàng nhìn y.

Phù Ngọc Thu buồn ngủ cực kỳ nên cũng không biết lời mình nói khiến cõi lòng Phượng Ương nổi lên sóng to gió lớn cỡ nào, y kéo tay Phượng Ương cọ vào mặt mình đầy vẻ ỷ lại.

"Phòng kia rộng quá, ta sợ lắm."

Không có Phượng Ương, nội điện Phượng Hoàng trống rỗng chẳng có chút hơi người nào, Phù Ngọc Thu được ru ngủ chẳng bao lâu đã tỉnh giấc vì sợ, cảm thấy như mình đang ở địa ngục âm u, bóng đêm đen kịt chung quanh hệt như ác quỷ giương nanh múa vuốt, chỉ một tích tắc sau sẽ đồng loạt bổ nhào vào y.

Thấy Phượng Ương ngồi xếp bằng như đang tu luyện, Phù Ngọc Thu vội nói: "Ta có quấy rầy ngươi tu hành không? Hay là ta xuống dưới giường nằm nhé, ta, ta sẽ không làm ồn đâu."

Phù Ngọc Thu được cưng chiều từ nhỏ đến lớn đôi khi lại hiểu chuyện quá mức cần thiết.

Phượng Ương dịu giọng nói: "Không sao, ngươi cứ ngủ đi."

Lúc này Phù Ngọc Thu mới yên tâm nắm góc áo Phượng Ương nằm xuống lại.

Phượng Ương chẳng còn lòng dạ nào tu luyện nữa, hắn cúi đầu nhìn chăm chú Phù Ngọc Thu hệt như thú con mới sinh co ro bên cạnh mình, trong lòng yên bình ấm áp hơn bao giờ hết.

Nhìn một hồi, quỷ thần xui khiến hắn vươn tay tới như muốn chạm vào mặt Phù Ngọc Thu.

Nhưng chưa kịp sờ thì Phượng Ương đã sực tỉnh, lập tức rút tay về như đụng phải than nóng, vành tai đỏ bừng.

"Bẩn thỉu."

Phượng Ương tự phỉ nhổ mình rồi nhắm mắt tu luyện tiếp.

Nhưng làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại nên cứ thế chịu đựng đến bình minh.

Mấy ngày sau Phù Ngọc Thu vẫn chơi ở Phượng Hoàng Khư, ban đêm chỉ cần Phượng Ương ở cạnh thì y sẽ không khóc nữa mà ngủ thẳng một giấc đến sáng.

Chỉ có Phượng Ương là thức trắng đến hừng đông.

Phù Ngọc Thu cứ thế chơi hơn nửa tháng, gần như tham quan hết mọi nơi ở Phượng Hoàng Khư rộng lớn.

Hôm đó trời quang mây tạnh, y đang định tìm chỗ khác vui chơi thì loáng thoáng nghe thấy một con Phượng Hoàng nói quả trứng Khổng Tước lúc trước đến Phượng Hoàng Khư hình như sắp phá vỏ rồi.

Phù Ngọc Thu chưa bao giờ thấy Khổng Tước phá vỏ nên lập tức theo bọn họ đi xem náo nhiệt.

Nhưng không may là khi Phù Ngọc Thu đến thì bé Khổng Tước đã phá vỏ chui ra từ lâu, giờ đang ngốc nghếch mổ vỏ trứng.

Bé Khổng Tước có bộ lông màu xanh dương và xanh lục giao nhau, cái đuôi cực kỳ đẹp —— Bình thường Khổng Tước phá vỏ sẽ chưa có đuôi, chẳng hiểu sao trên lông đuôi bé Khổng Tước này lại có một chiếc lông nhìn như lông vũ Phượng Hoàng.

Các Phượng Hoàng ở Phượng Hoàng Khư cũng là lần đầu thấy Khổng Tước con ra đời nên ai nấy đều thò đầu nhìn.

Đôi Khổng Tước đã lên chức cha mẹ cực kỳ vui mừng, luôn miệng cảm tạ Phượng Ương.

Phượng Ương nói: "Không cần tạ ơn đâu."

Khổng Tước lại thấy ân tình lớn như vậy mà chỉ mấy câu tạ ơn thật quá nhẹ nhàng nên nói: "Ơn tái sinh thật chẳng biết phải cảm tạ thế nào, nếu thiếu tộc chủ không ngại thì để đứa nhỏ này gọi ngài là nghĩa phụ đi ạ."

Phượng Ương: "......"

Nói xong Khổng Tước lập tức cảm thấy không ổn.

Phượng Ương là thiếu tộc chủ, bé Khổng Tước gọi hắn "nghĩa phụ" thật chẳng khác nào đang trèo cao.

Cái này đâu phải cảm tạ mà rõ ràng là mượn cơ hội leo lên.

Khổng Tước đỏ mặt hấp tấp nói xin lỗi.

Ai ngờ bé Khổng Tước đang ngây ngô mổ vỏ trứng đột nhiên ngẩng đầu lên chớp mắt mấy cái rồi gọi Phượng Ương lanh lảnh: "Nghĩa phụ!"

Phượng Ương: "......"

Đám Phượng Hoàng vây xem lập tức cười vang.

Khổng Tước tái mặt, vội vàng bịt mỏ bé Khổng Tước.

Bé Khổng Tước vẫn líu lo gọi không ngừng: "Nghĩa phụ nghĩa phụ! Chíp chíp!"

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương bất đắc dĩ xoa trán nói: "Không sao, ta và hắn đã có duyên thì cứ thế đi."

Dứt lời hắn cầm chiếc lông Phượng Hoàng mới thay đưa cho bé Khổng Tước xem như quà gặp mặt.

Tội nghiệp Phượng Ương vừa mới lớn đã có "con trai".

Phù Ngọc Thu được xem kịch vui, khi cùng Phượng Ương trở về còn híp mắt cười hì hì gọi: "Nghĩa phụ nghĩa phụ!"

Phượng Ương: "......"

Phượng Ương bất lực nói: "Đừng gọi bừa."

"Ngươi còn chưa hợp tịch mà đã có con rồi." Phù Ngọc Thu cười không ngừng được, "Chẳng biết sau này đạo lữ ngươi có tức giận không nữa."

Phượng Ương thoáng kinh ngạc rồi ngờ vực hỏi: "Sao ngươi biết?"

Hợp tịch, đạo lữ?

Theo lý mà nói Phù Ngọc Thu phải không biết mấy chuyện này mới đúng.

Phù Ngọc Thu dương dương đắc ý vỗ ngực: "Ta nghe nói đó!"

Phượng Ương mím môi, thừa biết đám tiểu Phượng Hoàng ở Phượng Hoàng Khư lại nói nhảm làm hư Phù Ngọc Thu.

Khoe khoang xong, Phù Ngọc Thu tò mò hỏi: "Sau này ngươi có định tìm đạo lữ không?"

Phượng Ương nhìn y rồi vội vàng cụp mắt xuống, nói với vẻ mất tự nhiên: "Tìm chứ."

Phù Ngọc Thu "ồ" một tiếng, lông mày bất giác nhíu lại.

Thấy Phượng Ương vẫn cúi thấp đầu, chẳng biết trong lòng Phù Ngọc Thu bị gì quấy phá mà nặng giọng "à" một tiếng ra hiệu mình đang nói chuyện, "Sao ngươi không trả lời?"

Sắp xếp xong cảm xúc, Phượng Ương mới ra vẻ điềm tĩnh ngẩng đầu nhìn y.

Phù Ngọc Thu buồn buồn nói: "Vậy ngươi muốn tìm đạo lữ thế nào? Có phải sẽ mau chóng hợp tịch với người ta rồi đẻ trứng Phượng Hoàng không?"

Phượng Ương sững sờ, suýt nữa còn tưởng mình nghe lầm.

Hắn cảm thấy câu nói này của Phù Ngọc Thu có vẻ không vui.

Mình tìm đạo lữ mà sao y lại không vui?

Nghĩ đến một khả năng, tim Phượng Ương bỗng dưng đập mạnh.

***

Bên ngoài Phượng Hoàng Khư.

Phù Ngọc Khuyết lạnh lùng nói với Hàn Trúc Quân: "Nửa tháng, đủ lâu rồi."

Hàn Trúc Quân tích chữ như vàng: "Ừm."

Phù Bạch Hạc ngồi trên lưng mèo to lười biếng sửa móng tay rồi thản nhiên nói: "Nếu Ngọc Thu không có tình cảm gì với tiểu Phượng Hoàng kia thì ngươi định bắt y về Văn U Cốc à?"

Phù Ngọc Khuyết hờ hững nói: "Lo vuốt mèo của ngươi đi, bớt lắm mồm."

Phù Bạch Hạc ngẩng lên cười híp mắt vuốt mèo to lông xù dưới thân: "Ngươi cũng muốn vuốt lắm chứ gì, tiếc là người ta đâu thèm ngó tới ngươi."

Như muốn hùa theo hắn, con mèo to kia ghét bỏ liếc Phù Ngọc Khuyết rồi chạy sang bên cạnh tỏ vẻ chê bai khí độc trên người hắn.

Phù Bạch Hạc cười ha ha.

Ba người đi qua cổng Phượng Hoàng Khư, chẳng biết vì Phượng Chủ chỉ thị hay vì thân phận Hàn Trúc Quân nên chẳng ai ngăn cản mà để mặc họ vào.

Phù Ngọc Khuyết hỏi: "Ngọc Thu đâu?"

Tiểu Phượng Hoàng dẫn đường hết sức nhiệt tình, không hề nhận ra sự lạnh lùng trong lời nói của Phù Ngọc Khuyết mà hớn hở nói: "Ngài hỏi phu nhân à, đang chơi với thiếu tộc chủ phía trước đấy ạ."

Phù Ngọc Khuyết cau mày: "Phu nhân?"

"Đúng vậy đúng vậy, thiếu tộc chủ và phu nhân của chúng ta đang ở chung với nhau đó."

Phù Ngọc Khuyết tái mặt, sắc mặt Hàn Trúc Quân cũng chẳng mấy dễ coi.

Phù Bạch Hạc lại hăng hái nhảy phóc xuống lưng mèo to rồi chậm rãi sửa sang áo bào, cảm thấy tiểu Phượng Hoàng kia vượt quá dự liệu của mình.

Phù Ngọc Khuyết cố nén tức giận đi nhanh tới chỗ tiểu Phượng Hoàng chỉ.

Quả nhiên Phượng Ương và Phù Ngọc Thu đang nói chuyện đằng kia.

Phù Ngọc Khuyết thính tai nên còn chưa tới gần đã mơ hồ nghe thấy giọng Phượng Ương.

Phượng Ương cực kỳ ngại ngùng, vành tai đỏ đến mức gần như lóe lên ánh hồng, khuôn mặt tuấn mỹ tỏa sáng dưới nắng, khí chất nho nhã thanh tao không cách nào giấu được.

Nếu ở thế gian nhất định sẽ là một quý công tử cẩm y ngọc thực hào hoa phong nhã.

Chỉ nghe quý công tử nhỏ giọng nói với Phù Ngọc Thu đang mặt ủ mày chau.

"Muốn tìm...... đạo lữ như ngươi ấy."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.