Khương Vi như cũ vẫn là biểu tình phiền muộn: "...Tôi cùng chị họ từ nhỏ cùng nhau luyện vũ đạo, tôi luôn luôn ngưỡng mộ chị ấy a, chính tôi cũng không nghĩ tới lúc này tư cách của chị lại bị hủy bỏ, ngược lại là tôi được tuyển, chị họ quả thực là....Tôi cũng khuyên qua chị là phải học tập thật giỏi, hảo hảo chuẩn bị, có thể là do trong lòng chị quá khổ sở đi, ai."
"Do vấn đề cơ duyên đi, cũng không trách được ai, chính là khả năng chịu đựng của Khương Sam quá kém, tâm lý quá thương tâm đi, những ngày kế tiếp vẫn chìm trong đau khổ, làm sao có thể không sa sút như vậy đâu?"
Khương Vi khẽ nhấp một miếng Champagne*, biểu tình càng u buồn: "Tôi vốn nghĩ, với tài năng của chị ấy, sẽ chọn trường khác ưu tú mà không phải là đại T....Tôi cũng biết trường đại T phụ thuộc trường học, bên trong nam nhiều nữ ít, lại đều là gia đình có chút tiền, cũng coi như là phú quý, ở nơi đó có thể học được cái gì? Tôi khuyên chị suy nghĩ lại, cô ấy lại khăng khăng cố chấp, tôi thương tâm đã lâu đâu, mỗi ngày lo lắng cho chị ở trường học sẽ bị những học sinh kia làm làm cho hư a, chú nếu như còn ở tại thế, biết chị học trong một ngôi trường như vậy, còn không biết chú sẽ thương tâm đến thế nào đâu."
(Champagne*: sâm panh)
Người đứng gần Khương Vi nhất nghe thấy vậy bỗng ngẩn ra, lời nói của Khương Vi giống như là vô tâm, nhưng cô ta nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-than-trong-tung-buoc/1952866/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.