Khương Sam khóc không có thanh âm. Cô là người có bộ dạng tốt, bình thường, khi cô cười rộ lên, khuôn mặt cô nhìn rất xinh đẹp, thậm chí còn mang theo một chút ngây thơ.
Cô là người có tính tình rộng lượng, sống cũng rất bình dị gần gũi, trước giờ cô luôn mang bộ dáng kiêu ngạo, tự nhiên bây giờ đột nhiên mặt cô lại không chút thay đổi liền rơi lệ, làm cho người ta khi nhìn thấy liền sinh ra một loại cảm giác thanh lãnh, còn mang theo vài phần buồn bã.
Những người kia vốn là chuẩn bị đứng xem náo nhiệt, tự nhiên khi nhìn thấy, tâm lý cũng không tự giác sinh ra vài phần khó chịu.
"Bộ quần áo này là ba ba chuẩn bị cho tôi đi." Khương Sam nhìn cũng không nhìn sắc mặt của Khương Vi, nước mắt vô thanh vô thức rơi xuống, cô hiển nhiên cũng không nghĩ ở một nơi nhiều người như vậy, cô có thể làm nước mắt rơi xuống dễ dàng như vậy.
Cô buông mi, làm một bộ dáng cô đang cố gắng nhịn nhịn, muốn ngừng lại mà không cách nào khống chế nổi.
Khương Sam khóe miệng đột nhiên khẽ nhếch, nước mắt còn vương trên mặt, cô lại ra vẻ buông lỏng cười cười, hai cánh môi mấp máy, nhìn kỹ có thể nhận ra là nó đang run rẩy, nụ cười kia nhìn như thế nào cũng thấy thật gượng ép: "Nói là bộ lễ phục nhân ngày tôi trưởng thành đi, không nghĩ tới tôi còn kịp mặc cho ba ba nhìn, hắn cứ như vậy liền đi."
Khương Mật luống cuống, bà ta biết sự tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-than-trong-tung-buoc/1952863/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.