Hai tay của Khương Sam siết chặt lấy góc áo của Bạch Kỳ, thân mình của cô không tự chủ được càng thêm dán sát lại vào hắn. Vì thân mình của Khương Sam dựa rất sát, cho nên Bạch Kỳ mới cảm nhận được là cô đang run, thậm chí, hắn còn nghe thấy được tiếng nhỏ giọng khóc nức nở của cô, cùng với tiếng gần như là nỉ non: "Em, ô ô, em muốn về nhà, em nhớ ba ba."
Thanh âm của Khương Sam rất nhỏ, phảng phất giọng nói của cô như là của một đứa trẻ vậy, nếu không để ý sẽ không thể nghe thấy được. Thấy một Khương Sam như vậy, trong lòng của Bạch Kỳ không tự chủ được lại thêm một trận co rút đau đớn. Đồng dạng đã làm cho đầu óc của hắn trong nháy mắt liền bị chập mạch. Hắn ôm chặt lấy cơ thể của Khương Sam thấp giọng an ủi, đại não còn chưa kịp suy tư, lời nói lại cứ như vậy trực tiếp thốt ra ngoài: "Tôi sẽ đem đồ của em lấy về."
Bạch Kỳ hứa hẹn chỉ trong nháy mắt. Khương Sam càng thêm dựa sát vào hắn hơn. Hai má của cô vùi thật sâu vào trong ngực Bạch Kỳ thấp giọng khóc nức nở. Ai cũng đều có thể nhìn thấy được, lúc này Khương Sam đang tuyệt vọng. Nhưng không ai có thể nhìn thấy được, lúc này có một đôi con ngươi đen láy, đang dần dần hiện lên quang mang lãnh lệ. Một đôi mắt vốn nên bi thương, nhưng giờ phút này, trong con ngươi lại trầm tĩnh lạnh lẽo không hề có một tí cảm xúc nào.
Khương Sam gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-than-trong-tung-buoc/1952786/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.