Chương trước
Chương sau
Editor: Thiên Vi

Tần Chiến xuất hiện khiến mọi người giật nảy mình, ngay cả Khương Sam cũng không ngờ rằng Tần Chiến sẽ đến, tay cô còn đang để trên di động liền nhanh chóng thu về, cô từ trong ngực của giáo viên phụ đạo lộ ra nửa cái ánh mắt, nhanh chóng liếc Tần Chiến một cái sau đó lại vội thu về.

Cái liếc mắt kia lại vừa đúng lúc rơi vào trong tầm mắt của Tần Chiến.

Hôm nay Khương Sam mặc một cái áo cổ tròn lộ vai màu trắng, phía dưới eo là váy dài màu xanh sẫm, eo vừa vặn thật nhỏ, eo thon tinh tế xa xa nhìn qua giống như là chỉ cần nắm chặt một chút là có thể chặt đứt, trước ngực phồng to cùng bả vai thon gầy lại càng thêm có vẻ cao gầy. Cô được giáo viên phụ đạo nửa ôm, tay non mềm che đậy ở trên mặt, bả vai run rẩy, vừa rồi ánh mắt kinh hoảng của cô còn vội vàng liếc lại đây, hốc mắt kia rõ rệt ửng lên màu đỏ, nguyên bản gương mặt phấn nộn nay lại tái nhợt không có chút huyết sắc, cũng không biết là bị chọc tức hay là phải chịu ủy khuất .

Tần Chiến mi tâm vừa nhíu, Khương Sam đứng ở kia một bộ dáng muốn cầu trợ lại không dám hé răng khiến cho sắc mặt của hắn thâm trầm hơn vài phần, tầm mắt bén nhọn chậm rãi quét trên người một đám lãnh đạo đang đứng ở chỗ cao, nhất là nữ lãnh đạo tóc ngắn vừa rồi còn nói làm khó dễ Khương Sam. Bị tầm mắt vô cùng áp bức kia của Tần Chiến nhìn chằm chằm, da mặt của bà ta đều cứng lại.

Nhìn qua Khương Sam chịu ủy khuất không còn ra hình dáng lại nương vào động tác lau nước mắt của mình một tay nhanh chóng cầm điện thoại một lần nữa thu về. Thật sự là cô có bị dọa sợ một chút, nhanh chóng liếc mắt nhìn Tần Chiến cũng không phải muốn cầu trợ, mà là ngoài ý muốn hắn lại xuất hiện ở đây chỉ trong một thời gian ngắn. Chỉ kém một chút, cô vốn chuẩn bị đem con bài chưa lật của mình ra, cũng chính là đoạn ghi âm lúc cô cùng Tần Chiến trò chuyện, vừa nghĩ đến vừa rồi chính mình nếu nhanh tay hơn một chút sẽ vừa vặn bị Tần Chiến nghe được đoạn ghi âm này tại chỗ, trên trán Khương Sam liền rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Giáo viên phụ đạo thời khắc đều chú ý tới Khương Sam, thấy sắc mặt của cô trắng bệch trên trán lại rịn ra mồ hôi, thương hại cầm khăn tay lau cho cô, nhỏ giọng an ủi.

"Được rồi, không cần phải sợ, mọi người nhất định sẽ đòi lại công đạo cho em."

Đầu Khương Sam lại rũ thấp hơn vài phần.

"Tần chính ủy, ngài như thế nào lại tới."

Trong lòng mấy vị lãnh đạo thấp thỏm lại không biết làm sao, xấu hổ đi lên chào hỏi.

Tần Chiến đứng ở địa phương cách Khương Sam ba bước chân, vóc người của hắn tương đối cao, cho dù là đứng ở phía dưới bục giảng nhưng so với một đám lãnh đạo đứng ở phía trên lại cao thượng hơn vài phần, nhưng cho dù như vậy, mấy lãnh đạo này cũng không dám đứng ở phía trên cùng Tần chính ủy trao đổi như vậy, một đám người vội vàng đi xuống.

"Tôi không đến, cứ như vậy chuẩn bị nhìn mấy người đem một người học sinh tốt dồn đến đường cùng sao."

Thanh âm Tần Chiến không có cảm xúc, không khiển trách cũng không châm chọc, nhưng khi nghe thấy trong lòng mọi người liền ứa ra mồ hôi lạnh.

Vương Chí bị đẩy một cái đành phải ra mặt giải thích:

"Là như vậy, hôm nay phát sinh chuyện học sinh hai trường tranh chấp..."

Tần Chiến nâng mắt nhìn hắn:

"Ồ? Học sinh phát sinh tranh chấp mấy người không xử lý học sinh, như thế nào lại để những người gây chuyện này yên ổn ngồi một chỗ, lại để một người là cô bé này ở trước mặt một đám người răn dạy như vậy?"

Vương chí nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng nói:

"Học sinh phát sinh tranh chấp nguyên nhân là do nữ học sinh tên Khương Sam này, bởi vì có một ít lời đồn đãi không tốt về cô bé..."

Tần Chiến chậm rãi bước từng bước đến gần, Vương Chí còn muốn nói liền bị dọa đành phải nhịn nuốt trở về:

"Đồn đãi? Mấy người cũng biết là đồn đãi, đồn đãi chính là không chứng cớ, không chứng cớ mà mấy người lại ở đây đùa giỡn uy phong cái gì, ai cho mấy ngươi quyền lợi đấy? Có nội quy trường học nào quy định như vậy, anh nói cho tôi nghe một chút, còn có, tôi nhớ rõ cô bé là học sinh của đại học T, cho dù có đồn đãi gì, vì cái gì giáo vụ đại học T không ở đại học T xử lý, lại bị gọi tới Quân Nghệ?"

Một đám lãnh đạo Quân Nghệ hai mắt nhìn nhau, ai cũng không dám mở miệng trả lời, tuy rằng Tần chính ủy phụ trách việc giám thị học viện quân sự ở phụ cận, nhưng nguyên nhân xuất phát từ tính cách mà bình thường hắn lười đi quản lý vài chuyện này nọ, đại bộ phận tinh lực của hắn đều đặt ở trong quân đội.

Nhưng tin đồn thời điểm Tần chính ủy ở trong quân đội đối đãi với cấp dưới vi phạm quân quy khi làm việc, thủ đoạn gì bọn họ cũng đã nghe qua không thiếu.

Chuyện xử lý Khương Sam đích thực là lấy thế để đè người, cũng là cố ý muốn cô đảm đương làm người chịu tội thay, đây là do mấy kẻ lãnh đạo ở trung gian có ước định mà thành "Quy củ cũ", hưng loại quy củ xấu xa này nếu tinh tế truy cứu tới cùng sẽ tương đương với chuyện sẽ không lên được mặt bàn. Nếu biết Khương Sam cùng Tần chính ủy quen thuộc như vậy, ai sẽ dám để cô nhận tất cả rủi ro đây? Trách không được thời điểm bọn họ gọi Lưu Hoằng tới đây hắn chết sống đều không chịu ra mặt, một bộ dáng chuẩn bị sống chết mặc bay, xem ra là trước đó đã có chuẩn bị.

Cuối cùng tầm mắt của mấy vị lãnh đạo Quân Nghệ đều rơi xuống người nữ lãnh đạo tóc ngắn lúc trước nói chuyện gợi ra nhiều điều khiến mọi người tức giận. Nữ lãnh đạo trong lòng không ngừng kêu khổ, lại biết không muốn cũng phải nhận cái giao phó không tốt này, chuyện này hôm nay chỉ sợ không thể cứu vãn, chỉ có thể kiên trì mở miệng.

"Là như vậy, giáo sư Lưu ở trường học của chúng tôi ngày hôm qua ở nhà bị thương, là người học sinh này làm, nghe nói là Lưu phu nhân cũng bị thương, loại chuyện này nói không rõ tả không được, đến Quân Nghệ giải quyết có vẻ sẽ càng thêm công đạo, chung quy chân tướng cũng không thể chỉ nghe một người là cô bé ấy nói không phải sao?"

Nói xong nói xong nữ lãnh đạo tóc ngắn cảm thấy càng thêm tin tưởng, cho dù là Tần chính ủy cũng phải giảng đạo lý, tuy rằng bọn họ có làm sai nhưng cũng là xuất phát từ nguyên tắc công bằng công chính, ai cũng không thể làm ra sai lầm lớn.

Tầm mắt của Tần Chiến từ trên người của nữ lãnh đạo dời về phía Khương Sam.

Mấy người lãnh đạo của Quân Nghệ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, biết cửa ải này xem như là miễn cưỡng đi qua, đang chuẩn bị nói vài câu để không khí trở lại bình thường, Tần Chiến liền thấp giọng lên tiếng nói với Khương Sam.

"Cô không có nói cho bọn họ ngày hôm qua chính tôi là người đưa cô từ Lưu gia ra ngoài?"

Tiếng nói vừa dứt, nữ lãnh đạo tóc ngắn trong nháy mắt vừa nhấc lên một cỗ khí lạnh nhất tiết ngàn dặm(?_?),sắc mặt "Bá" liền trắng bệch! Cằm một đám người chỉnh tề rơi hết xuống đất, cẩn thận nghe qua có lẽ còn có thể nghe được thanh âm "Rắc rắc" giòn vang.

Khương Sam quay lưng lại mọi người xoa xoa mắt, xác định chung quanh hốc mắt nhất định đã sưng đỏ mới quay đầu.

Trong lòng cô xấu hổ lợi hại, muốn mượn uy lực của Tần chính ủy để giải quyết vấn đề là một chuyện, trước không giải quyết lại bị người chính diện chỉ tên lại là một chuyện khác, cố tình Tần chính ủy ăn nói trang trọng lúc này vẫn lạnh mặt đứng ở bên cạnh cô, lúc này Khương Sam chỉ có thể tính kế, trong đáy lòng cũng nhịn không được xấu hổ và giận dữ nói lên.

Nhưng Khương Sam tu luyện lâu như vậy cũng luyện được rất nhiều thứ hữu dụng, cũng học được công phu Thái Sơn áp đỉnh mà mặt không đổi sắc, trong lòng có thẹn ý nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến cảm xúc luẩn quẩn cùng xấu hổ ở trên mặt của cô.

"Tôi không muốn liên lụy đến Tần chính ủy, hơn nữa tôi nói cũng không có người tin, chỉ như vậy đã không chịu nổi mà đối đãi như vậy với tôi, lại nhắc đến tên của ngài, nếu không cũng đem ngài nói thành...."

Cắn môi một cái, Khương Sam khó chịu nói không được, thủy nhuận nháy mắt một cái, nước mắt kia liền hổ thẹn muốn rơi xuống.

Một câu ám chỉ như vậy lại làm cho sắc mặt của mấy vị lãnh đạo Quân Nghệ trong nháy mắt liền trắng bệch!

Đánh cái rắm! Nếu cô sớm nói ra bọn họ đã sớm ngậm chặt miệng! Có ai là không ngại ngày qua sống quá thống khoái, ai TMD dám đem nước dơ hắt lên trên người của Tần chính ủy!

"Không cần cố kỵ nhiều như vậy, cô đã phải chịu ủy khuất."

Tần chính ủy trấn an liếc mắt nhìn Khương Sam, do dự một chút, vỗ vỗ bả vai Khương Sam.

Cũng không biết vì cái gì, chỉ một động tác bình thường như vậy, Khương Sam tự nhận là tỉnh táo trong lòng chỉ có tức giận đột nhiên liền có một chút ê ẩm, cô cho rằng mình đối mặt với loại tình cảnh như thế này chỉ có phi thường lạnh lùng cùng trấn định, nhưng vốn chỉ là làm bộ nhưng nước mắt thiếu chút nữa thật sự nhịn không được mà rơi xuống.

Loại cảm xúc ủy khuất cùng không cam tâm kia đột nhiên liền lộ ra một lỗ hổng nhỏ, lúc Khương Sam còn không kịp khống chế, nó ngay phía trước đã nhanh chóng vỡ ra.

Khương Sam nhanh chóng xoay người, ý đồ cực lực ngăn chặn cảm xúc yếu đuối mạc danh kỳ diệu này, vô luận bản thân cô ở trong nghịch cảnh như thế nào, để vượt qua được, Khương Sam tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cảm xúc yếu đuối này.

Đầu ngón tay hơi lạnh của Tần Chiến còn lưu lại xúc cảm duy nhất chỉ thuộc về trên người của thiếu nữ, chính là cái loại mềm nhẵn này. Nhìn Khương Sam chật vật xoay lưng qua, hai tròng mắt của Tần Chiến thâm trầm, biết rõ rơi vào trường hợp này, tâm tình như vậy tuyệt đối không nên có, nhưng Tần Chiến lãnh ngạnh ở trong đáy lòng vẫn sinh ra một loại cảm xúc tựa như thương tiếc.

Tại sao có thể có một cô bé thích khóc như vậy, tựa hồ mỗi lần hắn thấy cô, cô đều tội nghiệp như vậy, nhưng cô lại có một định lực dẻo dai kỳ quái gắt gao chống đỡ. Cô giống như là một gốc cây Lục Nha non nớt vừa mới từ dưới đất nhú lên, rõ ràng nhìn qua gầy yếu không chịu nổi, nhưng rồi lại có một loại lực lượng có thể đỉnh thiên lập địa.

Nhưng càng như vậy càng làm cho người ta không nhịn được mà nghĩ ngợi, cô gái như thế hẳn là phải được người ta hảo hảo che chở ở trong ngực, cô đáng thương như vậy, ngươi làm sao có thể nhịn được mà để cho cô tiếp thu phong sương nghiêm trị tàn khốc như vậy đây?

"Còn không xin lỗi sao?"

Thanh âm của Tần Chiến trầm thấp hơn vài phần, tầm mắt đảo qua trên người một đám lãnh đạo Quân Nghệ cao cao tại thượng đã quen, sắc mặt của mấy vị lãnh đạo này không ngừng biến hóa, vừa nhìn liền biết, bọn họ cảm thấy ở trước mặt nhiều học sinh như vậy giải thích với một cô bé quả thực là mất hết mặt mũi.

Nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nghĩ tới, thời điểm bắt đầu đương nhiên là bọn họ kêu Khương Sam đến, chuẩn bị ở trước mặt nhiều người như vậy để phẩm phán cô cũng là bọn họ, có thời điểm nào bọn họ cân nhắc qua cảm thụ của Khương Sam, là một nữ học sinh vừa thành niên?

"Xin lỗi, là chúng tôi sai."

Vẫn là Vương Chí mở miệng trước, thanh âm khô cằn, nói xong lập tức quay mặt đi.

Tiếp theo phòng tuyến của đạo đức tựa như được mở ra một đạo lỗ hổng, lãnh đạo Quân Nghệ mỗi một người đều ở trước mặt của Tần chính ủy nói xin lỗi Khương Sam. Thời điểm đến phiên cuối cùng là nữ lãnh đạo tóc ngắn, trên mặt của bà ta giống như là có thể nhỏ ra máu vậy, ánh mắt lóe ra, không cam lòng nhưng vẫn phải nhanh chóng há mồm nói một câu:

"Xin lỗi."

Liếc mắt nhìn Khương Sam một cái, bà ta càng nhìn lại càng thêm tức giận dị thường, cho dù chính bà ta đã làm sai, nhưng rõ rệt là đã ghi hận lên trên người của Khương Sam.

Sau khi xin lỗi xong, chuyện này xem như là kết thúc. Lãnh đạo của Quân Nghệ đều không còn mặt mũi đợi tiếp nữa, quay người liền chuẩn bị đi, cước bộ của nữ lãnh đạo tóc ngắn nhanh nhất, đi ở phía trước, thân mình giống như là mang theo bão táp.

Đem hết thảy đều thu hết vào trong đáy mắt, Tần Chiến dừng một chút:

"Chậm đã."

Cước bộ của mọi người liền dừng lại.

"Chuyện giải quyết như vậy không thể được."

Tần Chiến chỉ chỉ hai người lúc trước xuất đầu nhiều nhất là Vương Chí cùng nữ lãnh đạo:

"Hai người, đi theo tôi một chuyến."

Hai người vốn cho là nói xin lỗi là có thể nhanh chóng giải quyết, khi nghe được Tần Chiến nói như vạy thì thân mình liền cứng đờ, Tần chính ủy này giải quyết việc chung muốn miệt mài theo đuổi, thái độ này làm cho bọn họ có chút hoảng, rốt cuộc không có giả dạng trấn định giống như vừa rồi, điểm ghen ghét đối với Khương Sam cũng nhanh chóng bay lên chín tầng mây, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Những người khác rời đi với cước bộ nhanh hơn.

Lãnh đạo đều đi rồi, các học sinh lại đều giương mắt ngồi ở chỗ cũ.

Một đám học sinh Quân Nghệ sớm đã sợ tới mức một tiếng cũng không dám nói, bọn họ khinh thường học sinh đại học T, nhưng lại không phải thật ngu ngốc, tỉnh táo lại cũng phát hiện chính mình xem như là bị người ta lợi dụng, nhằm vào Khương Sam đối với bọn họ có chỗ tốt gì? Hơn nữa nếu tính ra tuy bọn họ có hoài nghi đối với Khương Sam, nhưng một đám lãnh đạo khí thế bức người lại đối với một người Khương Sam, chiêu giết gà dọa khỉ như vậy khi thực hiện cũng làm cho người khác theo bản năng thấy phản cảm, công bằng trong lòng không tự chủ được liền hướng bên này của Khương Sam hơn một chút.

Hơn nữa Khương Sam bi phẫn bất lực rồi lại thẳng thắn phản kích phản bác lại những điều yếu hại, đại bộ phận học sinh Quân Nghệ còn đang ngồi ở đây sớm đã càng thêm tin tưởng Khương Sam nhiều hơn một chút, các lãnh đạo đều nói xin lỗi, khiến cho lời đồn mà bọn họ truyền bá đương nhiên cũng không thể miễn đi trách nhiệm.

"Xin lỗi, tôi không nên nói cô như vậy."

"Xin lỗi, tôi không có phân rõ thật giả liền truyền bá lời đồn."

...

Một đám học sinh Quân Nghệ đều đứng dậy, ở phía trước hứa hẹn, ở bên người Khương Sam túm năm tụm ba xấu hổ nói xin lỗi, sau đó mới ào ào đi ra khỏi phòng học.

Khương Sam vừa rồi còn khóc, nước mắt sớm đã dừng lại, lúc này cúi mặt nghe từng tiếng xin lỗi chân thành, trong đầu không ngừng nhớ về kiếp trước bởi vì chính mình yếu đuối mà phải chịu từng câu nhục nhã cùng phỉ báng. Trong thoáng chốc nhớ lại, chắc cũng là một đám người như vậy, cô đi qua bên người của bọn họ, bọn họ khinh bỉ, ngôn ngữ lại sắc bén như đao, chân của cô sớm đã máu tươi đầm đìa, vì duy trì tôn nghiêm cuối cùng, trên mặt cô còn mang theo nụ cười cao ngạo.

Cô như thế nào còn có thể yếu đuối.

Một tiếng giải thích này cũng không phải là tán ca, cũng tẩy trừ không xong vết bẩn sỉ nhục mà Khương Sam đã khắc vào sâu trong đáy lòng giống như vết bẩn loang lổ ở trên kệ, bởi vì cô từng mất đi, so với này đó cô muốn rất nhiều rất nhiều.

Bất quá Khương Sam cũng không phủ nhận, phản kích như vậy, trong lòng cô có một loại cảm xúc ác ý thập phần vui sướng.

Trước khi đi, cước bộ Tần Chiến dừng một chút, ý vị khó hiểu nhìn Khương Sam, giống như là muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ có thể thấy được Khương Sam vẫn cúi đầu, cuối cùng vẫn là mím chặt môi rồi đi.

Mọi người đều đi sạch, giáo viên phụ đạo mới sờ sờ đầu Khương Sam:

"Tốt lắm chúng ta cũng đi thôi, không nên lưu lại ở chỗ này, về trường học nghỉ ngơi thật tốt."

Khương Sam mím môi:

"Các ngài đi về trước đi, xã đoàn khảo hạch vào nhóm múa lập tức sẽ bắt đầu, lúc này tôi sẽ phải chạy tới."

Giáo viên phụ đạo sửng sốt, thận trọng nói:

"Cái này... Khương Sam a, không cần phải khí phách chi tranh, phần dự thi này khó khăn quá lớn, em cần gì phải để chính mình đi tìm khó dễ đâu? Vừa rồi phát sinh qua chuyện như vậy, em lại không phải khiêu vũ chuyên nghiệp, làm sao có thể thông qua loại khảo nghiệm này... Đương nhiên, lão sư không phải nói em nhảy không giỏi, chỉ, chỉ là nếu em đi không phải là tự tìm phiền phức sao, nghe một câu khuyên bảo lão sư, thôi đi vậy."

Nhìn giáo viên phụ đạo một bộ dáng sợ xúc phạm tới Khương Sam, biểu tình thận trọng thấp thỏm, ánh mắt của Khương Sam vụt sáng, lông mi bỗng dưng run rẩy, sóng mắt một chuyển, biểu tình trên mặt giống như đang cười lại giống như là có chút trào phúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.