Chương trước
Chương sau
Lãng Quên- Diễn Đàn

Người mở cửa cho Khương Sam lại là Triệu Thanh Thanh, vừa thấy Khương Sam đến cô ta liền làm bộ lo lắng nháy nháy mắt ra hiệu, khẩu hình miệng giống như đang nói cô mong chóng đến cầu tình đi.

Khương Sam đứng tại chỗ, đối với nháy mắt của Triệu Thanh Thanh sững sờ nói: “Cầu tình? Học tỷ chị nói gì vậy? Nhỏ quá em nghe không rõ.”

Triệu Thanh Thanh mặt cô ta giống như tên cô ta, nháy mắt liền xanh, vội đi qua một bên để Khương Sam bước vào, chưa thấy người không có mắt nhìn như vậy, nào có người nào sẽ hỏi như vậy, xoay người lại, quả nhiên ánh mắt nhìn mình của Trương Băng kỳ quái.

“Thanh Thanh có gì muốn nói sao?”

Triệu Thanh Thanh gượng cười nói: “Không, không có, Khương Sam nhìn lầm rồi, em chỉ ngáp thôi.”

Trương Băng không tin, không có người lãnh đạo thích người phía dưới mình giở trò, nhất là giở trò trước mặt mình. Trương Băng có chút không vui: “Em đi ra ngoài trước đi.”

Triệu Thanh Thanh định há miệng giải thích, giọng nói Trương Băng nặng thêm một phân: “Tôi nói đi ra ngoài.”

Triệu Thanh Thanh cắn cắn môi dưới, không cam lòng cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài, ai oán nhìn Khương Sam một cái, chần chừ mở cửa đi ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, sắc mặt Triệu Thanh Thanh khó coi vô cùng, cô vốn nghĩ muốn ở bên trong xem náo nhiệt, kết quả Khương Sam là một người không thức thời, một câu nói đã khiến cô để ấn tượng không tốt trong mắt Phó đoàn trưởng.

Khương Sam cong cong khóe môi, tính tính Triệu Thanh Thanh cô vẫn có thể hiểu rõ được vài phần, cho dù chuyện ở vũ đoàn có Bạch Kỳ ra tay ở phía trước, nếu có thể để cho Triệu Thanh Thanh đến đối phó cô, mấu chốt bên trong cô có không thiếu đâu. Buồn cười Triệu Thanh Thanh còn ở trước mặt cô làm bộ làm tịch lấy lòng cô, [email protected]%$Qu3n%#%DD$%2e_#Qu1*&D0n23 cuối cùng chỉ có thể đắc tội với hai bên thôi, nếu cô ta không ở trước mặt người phụ trách gây rắc rối, tên Khương Sam cô có thể viết ngược được rồi.

Vũ đoàn Niết Bàn chủ yếu có hai người dẫn đầu, một người là người phụ trách hoạt động hằng ngày Trương Băng, một người là người đã sáng lập ra vũ đoàn cũng là vũ đoàn trưởng Viên Chính Lan. Lúc ban đầu Viên Chính Lan một lòng khiêu vũ, vốn không có quản lý, lúc trước xây dựng Niết Bàn đã đem toàn quyền quyết định công việc vũ đoàn phía sau cho Trương Băng, sau này bởi vì khi khiêu vũ Viên Chính Lan xảy ra chuyện ngoài ý muốn đến bây giờ còn đang ở nhà tĩnh dưỡng, bởi vậy đối với bên ngoài người có quyền lực lớn nhất chính là Trương Băng.

Có thể dẫn dắt một vũ đoàn trường học liên tiếp hoạt động trở thành một vũ đoàn đứng đầu cả nước, không phải chỉ dựa vào kĩ năng khiêu vũ tuyệt vời của thành viên trong vũ đoàn là đủ, ở bên trong còn hỏi sự quản lý và lập kế hoạch kĩ càng. Trong đó tạo mối quan hệ tốt với các cấp cao là chuyện không thể thiếu, nếu không có nhiều cơ hội biểu diễn cùng với con đường đào tạo học viên lấy ở đâu ra?

Trương Băng là một người yêu tài, nhưng cũng là một người thực tế, hiểu được khi nào nên đưa ra sự lựa chọn quyết đoán, nếu như buông tha một người có thể mang đến lợi ích lớn hơn cho vũ đoàn, cách xử lý của ông luôn luôn mạnh mẽ vang dội.

Trương Băng đi thẳng vào vấn đề: “Bên trong quy định vũ đoàn có quy định không nhận học viên đào tạo khiêu vũ chuyên nghiệp, nguyên nhân cô đã biết, cấp dưới xảy ra sơ sót, tôi sẽ xử lý, thật xin lỗi cô không thể trong vũ đoàn.”

Khương Sam cũng trực tiếp nói: “Nếu vì thời gian luyện tập vũ đạo, tôi có thể cam đoan sẽ không ảnh hưởng tới bài vở và bài tập để đuổi kịp tiến trình.”

Trương Băng uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Lời cam đoan của cô không phải là lý do thuyết phục được tôi.”

Kiếp trước Khương Sam đã từng giao tiếp qua với Trương Băng, tuy ông là người luôn xem trọng lợi ích lớn nhất, nhưng cũng không phải là người không phân rõ phải trái, huống chi tâm tư của ông đều đặt lợi ích của vũ  đoàn lên trên nhất, nhưng cũng không phải người không thể nói lý.

Chỉ cần lý do đủ thuyết phục ông, sự việc chưa chắc đã không có đường cứu vãn, nếu Niết Bàn có thể lớn mạnh như vậy, người lãnh đạo nhất định không phải là người ù tai mù mắt.

Khương Sam đứng lên, cô đi dạo quanh phòng họp, tầm mắt dừng lại ở ở một loạt giấy chứng nhận danh dự và các giải thưởng được đóng khung trên tường, cười tít mắt bắt đầu lý do và tình cảm của mình.

“Niết Bàn có thể trở thành một vũ đoàn đứng đầu cả nước, thứ nhất vì tự thân vũ đoàn rắn chắc cường hãn, thứ hai nổi tiếng là công chính vì quy định trong vũ đoàn rất nghiêm ngặt, vũ đoàn muốn đứng đầu không hề thiếu,(%$lê_43quý$*&đôn$#@ mà một vũ đoàn cũng không có khả năng vĩnh viễn đứng ở vị trí đầu tiên, bị kéo xuống vị trí đó thật ra cũng là một chuyện rất dễ dàng.”

Khương Sam nghiêng nghiêng đầu lại nói tiếp: “Lại nói tiếp, quy củ vũ đoàn nghiêm ngặt như vậy, đầu tiên là tuyển chọn học viên, lấy một lý do không thuyết phục để đuổi người, truyền ra bên ngoài sẽ thành dạng gì? Đặc biệt bị đuổi đi là một học viên ở trong Quân Nghệ bị đối xử bất công, ngài nói thử người đó có phải rất đáng thương không, bị cường quyền áp bức, ngay đến năng lực phản kháng cũng không có, một tình yêu vũ đạo nhiệt liệt, luôn luôn đi về phía trước loại bỏ muôn ngàn khó khăn, thật không dễ dàng ở trong tình huống bị giáo viên trả thù gây khó dễ để đi vào, kết quả sau cùng trong bóng tối bị người khác đẩy ra ngoài.”

Lúc đầu bộ dáng Trương Băng không để ý, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén.

Khương Sam thở dài, vươn tay sờ sờ tấm ảnh chụp chung vũ đoàn trong trận thi quốc gia.

“Dù sao cũng là vũ đoàn nổi danh cả nước, một vũ đoàn bị vô số người nhìn chằm chằm như vậy, nếu tuông ra lời gièm pha, chắc chắn sẽ đạt được chú ý rất, a… Đúng rồi.” Khương Sam giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lo lắng: “Trong vũ đoàn có một giáo viên không kiêng nể gì ngáng chân cho điểm không, sinh hoạt cá nhân lại vô cùng hỗn loạn, ngài nói quy củ nghiêm ngặt bên trong vũ đoàn, lại có giáo viên tác phong bại hoại như vậy, có thể phá hủy học viên hay không, có thể bôi đen vũ đoàn được hay không?”

Trương Băng trừng mắt nhìn cô, ánh mắt không thể coi thường.

“Cô chú ý dùng từ, Khương Sam, đừng tự tìm phiền toái cho mình.”

Khương Sam chân thành gật gật đầu: “Tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không ra ngoài nói lung tung, Quách lão sư làm việc bỉ ổi, thay Lưu Hoằng dâm loạn nữ sinh trả thù, dùng thủ đoạn muốn sửa trị học viên nữ không nơi nương tựa, loại chuyện như vậy sao có thể nói ra? Ảnh hưởng kia quá tồi tệ, đối với xã đoàn mà nói rất có tính chất hủy diệt.”

Mặt Trương Băng đen lại, Khương Sam tìm cái bậc thềm này rất tốt, đã cho ông lý do đuổi cô lại còn lấy lui làm tiến uy hiếp chính mình, lá gan thật sự rất lớn lại nhạy bén. Bên ngoài Trương Băng tức giận, bên trong lại có vài phần thưởng thức, hiếm có người dám nói như vậy trước mặt ông, dù sao mục đích của cô ta là được ở lại xã đoàn, đắc tội uy hiếp người như vậy cũng dám nói ra, không biết nên nói là cô ta dũng cảm hay là ngu xuẩn nữa.

“Cô dựa vào cái gì cho rằng cô nói ra ngoài sẽ có người tin?”

Khương Sam khoát khoát tay: “Chuyện Quân Nghệ lúc trước chắc ngài đã từng nghe qua, quả thật tôi có ghi âm lại, tôi có ghi âm lại, một số chuyện Lưu Hoằng nói vô tình không nên để cho người bên ngoài nghe được cũng ghi lại, cất giấu không đưa, ngài muốn nghe không?’’

Trương Băng không hé răng, Khương Sam tốt bụng nhắc nhở, mặt không đổi sắc nhắc nhở: “Còn về chuyện giáo sư Quách, -L3^.Quys.D96^n. ngài không phải người phía dưới làm việc sai sót sao? Kỳ thật không phải cấp dưới, chính là ông ta, tôi đã cho người tìm được bằng chứng, khi nào thì ngài giải quyết?”

“Lá gan của cô thật sự rất lớn.” Trương Băng xoa xoa mi tâm: “Ngồi đi.”

Lúc này Khương Sam mới thành thật bật cười, bọn họ đều biết Trương Băng nói xử lý chẳng qua là lấy cớ, danh tiếng Quách Ngọc Khôn quá lớn, Trương Băng căn bản không có khả năng đụng vào ông ta vào lúc này, nếu dùng Quách Ngọc Khôn, Trương Băng không có khả năng không biết vấn đề của ông ta mà vẫn dùng. Dù lúc này không giống như với mười năm trước người sau này đối với vấn đề đồng tính luyến ái có thái độ dễ dàng tha thứ, người ngoài không biết cũng không sao, Khương Sam chẳng những biết rõ, lại còn có chứng cứ, nếu như bị tuôn ra ngoài sẽ là trái bom lớn, Trương Băng tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.

Nhìn vẻ mặt Trương Băng buồn bực vẫn cố nhẫn nhịn, thái độ Khương Sam mềm mại xuống: “Nếu như ngài không tin tưởng cam đoan của tôi, đó không phải là vấn đề, Niết Bàn có giai đoạn khảo hạch, quy củ nghiêm ngặt để chọn ra những học viên học viên không đạt tiêu chuẩn, nếu năng lực của tôi thấp, ngài xử lý đuổi tôi đi như thế nào tôi một cũng câu cũng không oán hận.”

Trương Băng nhìn cô nói: “Cô không sợ lúc khảo hạch tôi gây khó dễ sao?”

Trong lòng Khương Sam buông xuống, Trương Băng đã chịu ngả bài như vậy, chứng tỏ đã bị mình đả động.

Cô nghiêm mặt nhìn ông, ánh mắt từ từ thay đổi, đôi mắt sương mù phân tán, rõ ràng gương mặt còn non nớt, trên mặt lại tản mát như đã nhiều lần trải qua nên mới có tự tin mạnh mẽ và kiên định lắng đọng lại.

“Các trận đấu vũ đạo lớn tôi nhận được giải thưởng không hề thiếu, nếu tài trí của tôi bình thường, đã không dám đến trước mặt ngài nói những chuyện mạnh miệng này, ngài tin tôi, sẽ có một ngày nào đó tôi nhất định vào năng lực của bản thân leo đến cấp ban đặc biệt, mục đích của tôi là trở thành một vũ giả cao nhất ở Niết Bàn. $#LangQuen%$LQĐ*$ Vì một lý do nho nhỏ, mà loại một học viên sơ cấp, có lẽ không phải là một chuyện quá đáng tiếc, nhưng nếu cho tôi cơ hội, tin tưởng tôi, sẽ có một ngày tôi sẽ vì Niết Bàn tạo ra những giá trị lớn hơn so với người ngài đã đồng ý.”

Cô quét mắt về phía bên trường treo giải thưởng, đôi mắt giống như phát ra ánh sáng rọi vào trong lòng người vậy.

“Trên bức tường này, sẽ có một ngày bởi vì tôi mà treo lên danh hiệu cao nhất, ngài tin tôi, trong tương lai không xa, trong vũ đoàn sẽ luôn vang vọng [Khương Sam là người của vũ đoàn Niết Bàn] sẽ có không ít người liên tục ùa tới không ngừng, chúng ta không cần người khác giúp đỡ để có danh hiệu, không cần phải để cho người khác cho cơ hội nữa, lại có vô số người bon chen muốn tiến vào Niết Bàn, Niết Bàn nhất định trở thành một vũ đoàn nổi tiếng nhất cả nước, có một không hai.”

Trương Băng ngơ ngẩn nhìn cô, vậy mà trong lúc này mất ngôn ngữ, tự tin của cô, liều lĩnh của cô, cô gần gũi tự phụ lại cuồng ngôn vọng ngữ lẽ ra nên khiến cho người khác phải cười nhạo, như cổ họng ông trở nên kéo căng, máu toàn thân giống như bị cái cái gì đó dẫn đốt, mỗi một chỗ trong đầu trở nên sụp đổ.

Bỗng nhiên ông nghĩ đến khi bộ dáng người kia khi sáng lập ra vũ đoàn, khi đó vẫn còn là tuổi trẻ cuồng vọng lại cười tùy ý như vậy.

“Trương Băng, anh nhìn đi, những người đó xem thường chúng ta, chướng mắt chúng ta, chèn ép chúng ta, nhưng sẽ đến một ngày em nhất định sẽ dựa vào cố gắng của mình cố gắng vung lên vẻ mặt của bọn họ! Em muốn khi mọi người nhắc đến vũ đoàn Niết Bàn sẽ nhớ đến Viên Chính Lan em, muốn cho bọn họ khi nghĩ đến Viên Chính Lan sẽ nhớ đến vũ đoàn Niết Bàn hai chữ này! Em muốn cho tất cả những vũ giả sẽ phải chen lấn vào Niết Bàn, em có tự tin này, anh còn có gì phải giận? Giúp đỡ em được không? Em cần anh!”

Nhiều năm như vậy, tâm huyết của ông, tính toán của ông, anh dốc hết tâm huyết và thận trọng, chẳng qua cũng chỉ vì một câu nói của người kia, vì lúc ban đầu, ở dưới vực thẳm nhận được sự tự tin cuồng vọng của người nọ đã khiến ông cảm động, cổ vũ cho ông.

Sườn mặt Trương Băng rung chuyển nhanh chóng trong nháy mắt, ánh mắt hỗn loạn, giọng nói của ông giống như có chút tức giận, nói không thành câu: “Cô dựa vào gì, dựa vào cái gì mà có thể tự tin như vậy, cô cho rằng mình là ai?”

Khương Sam chống người đứng dậy, khom người nhìn thẳng Trương Băng: “Dựa vào tôi chính là Khương Sam, dựa vào thiên phú trời cho cùng với cố gắng của mình, dựa vào tuổi trẻ, mà tương lai lại có vô vàn cơ hội, dựa vào khẳng định của tôi, nếu hôm nay ngài từ bỏ tôi, sẽ có một ngày ngài sẽ hối hận, sẽ hối tiếc, hối tiếc vì quyết định hôm nay của mình.”

“Tôi muốn vào Niết Bàn, không phải vì ở đây có nhiều cơ hội, cái tôi cảm phục là khí khái của nó, ngưỡng mộ nơi đây có người thầy mà tôi đáng tôn kính. Tôi cũng biết rõ, mục tiêu của ngài cũng sẽ không đơn giản dừng ở vũ đoàn đứng đầu, có lẽ ngài vì có chút chuyện tình mới đưa ra lựa chọn ác liệt này, nhưng tôi hi vọng ngài có thể tin tưởng, giữ tôi so với bỏ tôi, những gì ngài nhận được chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn.”

Trương Băng tiếp tục im lặng, ánh mắt có chút vùng vẫy.

Người Khương Sam lại khom thấp xuống một chút: “Tôi biết có người gây áp lực cho ngài, như vậy đi, đã đến giờ cơm, không bằng để tôi mời ngài dùng một bữa! Mới vừa cầm hợp đồng Cảnh Thiên, Tần thiếu còn đang đứng đợi tôi ở ngoài cửa hội trường, chúng ta nói chuyện lâu như vậy, không biết anh ấy có sốt ruột hay không nữa?”

Mặt Trương Băng cứng đờ, ngẩng mạnh mặt lên.

Khương Sam cười cười khoát khoát tay: “Xem, đã gọi điện đến thúc giục, có muốn cùng đi không?”

Trương Băng thề, sống trên đời hơn bốn mươi năm, ông chưa gặp một người con gái nào phúc hắc lại đáng giận như vậy! Rõ ràng có một lý do vô cùng thuyết phục, vậy mà lại đợi đến cuối cùng mới làm ra vẻ không quan trọng nói ra, từng bước một khiến cho phòng bị trong lòng ông tan rã, sau cùng lại trắng trợn nói cho ông biết: Ngài xem, ngài căn bản không có gì phải lo lắng, có người buộc ngài đuổi tôi, nhưng kim bài chỗ dựa vững chắc nhất của vũ đoàn lại là người đứng về phía tôi, ngài căn bản không có gì mà phải đắn đo lựa chọn.

Tiên lễ hậu binh, đáng giận vô cùng! 

Nhưng trong lòng ông cũng vô cùng rõ ràng, nếu nhưng lúc đầu Khương Sam đã nói ra Tần Diệc Hạo, ông chỉ có thể coi đây chỉ là một cuộc giao dịch, ông quả thật sẽ thỏa hiệp, nhưng nếu như cô dùng chính mình để thuyết phục ông, sau đó mới nói ra Tần Diệc Hạo khiến ông yên tâm, không có quan hệ gì đến lấy thế đè người, ông bị cô thuyết phục và thưởng thức cô, đã có người tìm phiền toái cho cô, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] có một sẽ có hai, thuyết phục ông, chẳng khác nào sau này sẽ giải quyết vô vàn khó khăn sau này, đương nhiên, không khác gì so với người khác lại có nhiều cơ hội hơn.

Sạch sẽ lưu loát, nhất dao vĩnh dật! 

(Nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả cả đời sung sướng)

Trương Băng nở nụ cười khổ: “Cô, nữ sinh này, rõ là… Nếu trong bốn năm, không, trong ba năm nếu như cô không lên được cấp ban đặc biệt, lúc đó đừng trách tôi vô tình.”

Khương Sam thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống nghĩ nghĩ, Khương Sam hỏi: “Sơ Phàm học tỷ dùng thời gian bao lâu?”

Trương Băng ngẩn ra: “Sở Phàm? Không tới hai năm, vào lúc được tuyển chọn cô ta được đặc biệt cho vào ban cao cấp.”

Khương Sam: “A” một tiếng, trên mặt tính toán.

Trương Băng lắc lắc đầu: “Dã tâm của cô thật lớn, tự tin là chuyện tốt, nhưng muốn thì phải làm đâu chắc đấy.”

Dừng một chút, Trương Băng lại nói: “Tháng sau thi đấu tỉnh cô đi theo tôi, theo thứ tự cho cô cơ hội thăng cấp.”

Trên mặt Khương Sam vui vẻ, đây quả thật là chuyện vui ngoài ý muốn, đồng ý lại tiếp tục niềm nở mời Trương Băng: “Cùng đi ăn cơm không phó đoàn trưởng?”

Trương Băng đen mặt, hàm răng có phần ngứa: “Được rồi, cô đi nhanh đi, tôi còn có việc.”

Khương Sam nở nụ cười, lúc này mới mỹ mãn chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi rời khỏi đột nhiên dừng bước chân lại, Khương Sam đứng ở cửa nói với Trương Băng: “Mong ngài nói lại một câu với người nọ, Khương Sam tôi không phải là một người mặc cho người khác muốn làm gì thì làm, trên trời này không phải chỉ có anh là người có quyền, anh ta dám ra tay, tôi đây cũng không nhất định ngồi chờ chết.”

Cô đã không còn là Khương Sam ở kiếp trước là một người chỉ có anh ta là nơi nương tựa, nếu như ngay cả điểm nhỏ này cũng không giải quyết được, về sau càng có nhiều khó khăn cô không có thực lực đánh trả rồi.

Khương Sam từng bước một hướng về phía cửa hội trường nơi Tần Diệc Hạo đang đứng chờ, Tần Diệc như phát hiện, cũng nhìn về phía bên này, nói một câu xong liền cất điện thoại, nhấc chân đi về phía cô.

Triệu Thanh Thanh còn đứng ở phía xa chuẩn bị xem náo nhiệt, bước chân của cô lập tức đình chỉ, rất nhanh rút lui trở về, kinh nghi bất định nhìn lấy Khương Sam.

“Sao lại ra chậm như vậy?” Tần Diệc Hạo nhíu mi, gương mặt lạnh lùng có chút bất mãn, tâm tình Khương Sam tốt, liền chủ động đi đến ôm lấy cánh tay anh, cười nói: “Chờ sốt ruột rồi hả?”

Cánh tay Tần Diệc Hạo cứng đờ, cũng không nghĩ tới sẽ có loại phúc lợi này, không vui trên mặt liền như thủy triều rút nhanh xuống, biểu tình còn cứng ngắc, khóe miệng không tự chủ cong cong lên không thể nhận ra có chút sung sướng/

“Muốn ăn gì?”

Quách Ngọc Khôn đứng dưới bậc thang cũng ngơ ngẩn nhìn hai người, sắc mặt đột nhiên có chút kích động, vốn nhận được điện thoại của Triệu Thanh Thanh lập tức đi đến đây liền dừng lại ngay tại chỗ.

Hai mẹ con Khương Mật chưa bao giờ từng thấy qua Tần Diệc Hạo, bọn họ tươi cười đầy mặt vội vàng nghênh đón, nhìn thấy Khương Sam nắm lấy tay một người đàn ông xa lạ, lại cho là phát hiện ra chuyện gì, giống như nắm được cán chuôi, miệng Khương Mật tươi cười lại càng khoa trương hơn.

Quách Ngọc Khôn chưa kịp ngăn cản, hai người này cũng đã đi tới.

“Sam Sam, tôi nghe nói tư cách cô vào Niết Bàn đã bị hủy bỏ rồi hả?”

Nếu trên tay Quách Ngọc Khôn có cây búa, ông thật sự muốn một cái đập chết bọn họ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.