*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Diệc Hạo dường như không biết mệt mỏi là gì, lăn qua lăn lại cho đến trưa, lúc giữa trưa ôm lấy Khương Sam mơ màng trở về phòng tắm rửa, cô khóc khiến cổ họng trở nên khàn, Tần Diệc Hạo liền muốn dụ dỗ đút cô ăn.
Thể lực Khương Sam cạn kiệt, quả thật rất đói bụng, nhưng cô vô cùng sợ sau khi bản thân cơm nước xong, Tần Diệc Hạo vẫn chưa từ bỏ ý đồ, có chết cũng không muốn ngồi trên giường ăn cơm.
Tần Diệc Hạo từ chối cho ý kiến, ôm cô xuống lầu, cuối cùng ước nguyện cũng được đền bù, đút cơm cho Khương Sam vốn không còn sức.
Không lâu sau Khương Sam liền hối hận bản thân quyết định qua loa, cô thật sự quá xem nhẹ độ mặt dày không biết xấu hổ của Tần Diệc Hạo rồi, $#LangQuen%$LQĐ*$ vào lúc bị đè trên bàn ăn cơm, Khương Sam thật sự hận không thể cắn chết Tần Diệc Hạo ngay tại chỗ.
Sau cơn mưa rào tạnh, trời cũng đã chạng vạng tối.
Tần Diệc Hạo biết bản thân có chút mất khống chế, hơi áy náy ôm Khương Sam đến ghế sopha ngồi bôi thuốc, được bôi thuốc mỡ mát rượi, Khương Sam mệt mỏi không chịu được đã nhắm mắt ngủ.
Tần Diệc Hạo gọi cô hai tiếng, thấy cô không có phản ứng nào, hôn một chút lên gương mặt cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-than-trong-tung-buoc/1952593/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.