Giả Ân run rẩy tỉnh dậy. Lúc nghe tin về con trai lại lần nữa tức giận đến suýt ngất. Con trai hắn vậy mà đam làm chuyện đồi bại với nữ nhân của hắn! Há chẳng phải đang vả vào mặt hắn?
Nếu Giả Nguyên Lăng không bị kết tội hắn cũng sẽ đánh Giả Nguyên Lăng một trận lên bờ xuống ruộng!
Tuy nhiên, vừa biết tin con trai bị kết án hai mươi năm lưu đày, trái tim hắn như bị moi sống, tức giận lẫn đau đớn.
"Lão gia, vũ công đó...tỉnh rồi." Người quản gia vừa cẩn thận lau mồ hôi vừa nói.
Giả Ân ánh mắt trở nên lạnh lùng :"Giết chết con ả đó cho ta!"
"Tiểu nhân đã nhốt cô ta vào phòng chứa củi. Lát nữa sẽ cho cô ta uống độc, khiến cho cô ta chết một cách đau đớn." Quản gia tàn nhẫn nói.
"Trước khi nàng ta chết, hãy chặt tay, rạch mặt cho ta!"
Giả Ân cố gắng ngồi dậy, cả người dựa vào giường, khuôn mặt tối sầm. Hắn nhìn người quản gia, trong mắt đầy ác ý :"Cứ cho cô ta biết, thế nào là sống, thế nào là chết!"
"Vâng, tiểu nhân tuân mệnh!" Quản gia lập tức trả lời.
"Phu nhân đâu?"
"Phu nhân mới uống thuốc đại phu kê. Độ chừng chập tối sẽ tỉnh."
Giả Ân không hề quan tâm đến vợ, thậm chí còn có chút ghét bỏ :"Lăng nhi bị người đàn bà vô dụng này chiều thành hư!"
Tên quản gia không dám trả lời.
"Nhị đệ của ta đâu? Hắn đã biết chưa?"
"Tiểu nhân đã cho người đi đón nhị gia. Uớc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662768/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.