Sau khi thảo luận với các trưởng bối xong, Lăng Sở quay trở lại biệt viện của mình, trên lưng còn mang theo một đứa trẻ.
Lăng Mặc ôm cổ Lăng Sở, dụi dụi má vào tóc hắn rồi nói vào tai Lăng Sở :"Đại ca, đệ mang quà đến cho huynh rồi đó. Đệ bảo người đem đến phòng của huynh rồi. Huynh nhất định phải xem qua."
"Được, đệ tặng gì ta đều thích hết." Lăng Sở đưa tay ra sau lưng, giữ chặt mông Lăng Mặc.
Đôi môi nhỏ của Lăng Mặc rất mềm mại, còn có cảm giác dễ chịu.
Cậu bé cười vui vẻ, sau đó mới dâng hạ giọng xuống :"Phần lớn quà đệ đều đem tặng cho huynh. Hơn nữa còn nhiều hơn số quà đệ tặng cha. Huynh nhất định không được cho ông ấy biết."
Lăng Sở trong mắt lộ ra ý cười. Sau đó hắn hơi quay người lại, gõ nhẹ vào trán Lăng Mặc :"Đứa nhóc này. Đệ không sợ cha đệ buồn sao?"
"Hừm. Đúng a. Cha sẽ buồn vì đệ không mua đủ quà cho ông ấy. Không chỉ thế, cha còn trách đệ vì mua đồ bừa bãi. Đệ mua gì cha cũng đều phàn nàn. Đệ về sau có nằm mơ cũng không mua quà cho ông ấy!" Lăng Mặc nói.
Lăng Sở cảm thấy bất lực. Nhị thúc của hăn cũng là vì lo lắng chiều chuộng Lăng Mặc quá trớn, khiến hắn sinh hư. Chú của hắn là một người cha nghiêm khắc. Cho dù có yêu thương Lăng Mặc đến mấy cũng không bao giờ thể hiện ra ngoài. Cho nên muốn lột lớp vỏ bọc của nhị thúc ra cũng khó :"Cha đệ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662759/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.