Những ngày tiếp theo, hạ nhân làm trong nhà liên tục bị đuổi việc, học không khí chìm trong u uất. Mặc dù trước khi rời đi mỗi người đều được cho một ít bạc, nhưng rời khỏi Lăng gia chính là mất đi một công việc tốt. Cho nên chẳng mấy ai trong lòng cảm thấy hạnh phúc.
Đương nhiên cũng có những người không nhận được gì, kẻ bị tật ở chân bị Lăng gia đưa thẳng vào nhà lao.
Hành động của Lăng gia rất rõ ràng, người được Giả gia phái tới theo dõi Lăng gia nhanh chóng chạy về báo tin.
"Ngoài những người có tật ở chân bị nhốt vào nhà lao, trong đó còn có người mà chúng ta cài vào. Hắn gần như sắp lấy được lòng tin của Lăng Triều Văn rồi. Chuẩn bị được đưa vào thư phòng của Lăng Triều Văn. Thật không ngờ bọn họ lại nhốt hắn vào nhà lao ngay lúc này." Người hầu chạy vào bẩm báo với Giả Ân.
Khuôn mặt đen xì tràn ngập tức giận, Giả Ân nói :"Hắn có khai ra chúng ta không?"
Người hầu lo lắng lau mồ hôi trên trán, nói :"Đến nay vẫn chưa có tin tức gì. Tào Nhất và Lăng Triều Văn cho người canh gác ngục rất chặt, người của chúng ta không cách nào xâm nhập vào được."
Giả Ân tức giận nắm chặt tay, đập mạnh xuống bàn :"Lăng Triều Văn! Hắn ngu dốt như vậy, làm sao hành động lại nhanh thế được! Đi, mời nhị gia, hy vọng hắn có thể tìm cách vào thăm Lăng nhi, thuận tiện lấy thông tin từ kẻ bị bắt kia."
"Vâng!" Gia nhân đáp ngay rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662749/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.