Lăng Sở mím chặt môi nhìn từng' đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng của Vũ Văn Xung.
'Không cần phải lừa ai à?'
"Đi. Ngươi không định dẫn ta đi tham quan nơi này một chút sao?" Vũ Văn Xung không muốn nói đến việc đính hôn nữa.
Nhắc đến vườn thảo mộc hắn mới nhớ, hình như Lăng Mặc vẫn còn đang ở đó. Cho nên hắn quyết định đặt vấn đề hôn ước sang một bên. Nhưng vừa gạt một chuyện đi thì một mối nghi ngờ khác lại xuất hiện. "Nguyên soái này, ngài vì sao lại xuất hiện ở đây?"
Vũ Văn Xung xoay người quay lưng lại với Lăng Sở, nói :"Ta trên đường gặp người đưa tin của Lăng gia."
'Cho nên vừa nhận được tin tức hắn đã vội vàng đến đây?' Lăng Sở nhìn bóng lưng của Vũ Văn nguyên soái, trong lòng đột nhiên có chút phức tạp.
"Sao còn đứng đó?" Vũ Văn Xung quay người lại nói.
Lăng Sở đuổi kịp Vũ Văn Xung, lại nhìn sang con ngựa của hắn :"Chỉ có một con ngựa thôi?"
Vũ Văn Xung ừm một cái rồi lên ngựa, vươn tay về phía Lăng Sở :"Đi thôi."
Lăng Sở sững người, theo bản năng muốn từ chối. Nhưng ánh mắt Vũ Văn Xung lại vô cùng kiên quyết nhìn hắn.
Lăng Sở nắm chặt tay. Do dư thiếu quyết đoán hoàn toàn không phải phong cách của hắn. Trời đất quỷ thần ơi, không phải là hắn sợ Vũ Văn Xung hay gì đâu mà là bọn họ phải cưỡi chung một con ngựa đó! Là cưỡi chung đó!
Hắn vừa đưa tay ra, Vũ Văn Xung lập tức nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662706/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.