Nghĩ đến đây, Vũ Văn Xung xoay người quay trở lại phòng Lăng Sở.
Lăng Sở trong phòng nhìn thấy Vũ Văn Xung bước vào, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ cau có.
"Ta quay lại không phải để tranh cãi với ngươi đâu. Chỉ là ta thấy Lăng thiếu gia sống ở Đàm Dương từ nhỏ, chắc chắn sẽ hiểu Trương Đông hơn ta." Vũ Văn Xung lại ngồi xuống, dán mắt vào Lăng Sở.
Vẫn còn giận, hắn một chút cũng không muốn nói chuyện với Vũ Văn Xung.
Kể từ khi Vũ Văn Xung xuất hiện, tâm trạng dao động của hắn không bao giờ là lắng xuống. Hắn thực sự cần thời gian để suy nghĩ về chuyện này, cũng như tìm ra hướng giải pháp thích hợp.
"Ngươi vẫn còn giận à?" Vũ Văn Xung hỏi.
Hắn hỏi như vậy khác nào Lăng Sở đang ngụy biện một số vấn đề phù phiếm. Lăng Sở cười không mấy tự nhiên, giật giật khoé miệng nói :"Nguyên soái, ngài lại đùa rồi. Ta làm sao có thể tức giận được. Chỉ là ta đang không biết nguyên soái muốn nói đến khía cạnh nào thôi."
Vũ Văn Xung chỉ vừa mới đến Đàm Dương, Lăng Sở lại không biết gì chút gì về hắn, bị ngu mới đi kể hết mọi chuyện cho người không quen biết.
Hơn nữa những ký ức về những chuyện người nhà họ Vũ Văn làm gây ra cho hắn ở kiếp trước vẫn còn. Bảo hắn làm sao có thể tin vào người nhà Vũ Văn gia?
Mặc dù Vũ Văn Xung vừa mới đề nghị giúp đỡ hắn, nhưng hắn không dám đánh cược vì chuyện này vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662631/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.