Lăng Sở vừa định bước xuống xe thì bị Vũ Văn Xung đứng chắn ngay trước lối đi. Hắn liếc nhìn đám đông lại thấy đám đông đang nhìn chằm chằm hắn cùng Vũ Văn Xung đầy kỳ lạ. Cho nên chỉ đành nuốt ngược cơn tức vào bên trong, nhìn chằm chằm Vũ Văn Xung :"Ta tự xuống được."
Vũ Văn Xung thu tay lại, đứng đó nhìn Lăng Sở.
Lăng Sở :"..."
Ngay khi hắn định nhảy xuống khỏi xe ngựa, bỗng có thứ gì đó đập vào chân hắn, khiến chân hắn mất đi sức lực.
Ngay sau khi ngã ra khỏi xe, một cánh tay đã nhanh chóng đỡ lấy hắn, mang hắn an toàn xuống ngựa.
Lăng Sở thề là hắn đã nghe thấy những tiếng thở hổn hển của những người xung quanh.
"Ngài!" Mặc dù Lăng Sở không biết thứ gì đã va vào chân hắn, nhưng hắn chắc chắn là do Vũ Văn Xung giở trò!
Vũ Văn Xung nhìn hắn vẻ khó hiểu :"Sao thế? Ta thấy ngươi sắp ngã nên mới đỡ ngươi. Ngươi tức giận cái gì?"
Ngụy biện! Ngụy biện a! Tức giận, Lăng Sở không thể nào tìm ra chứng cứ chứng minh với bản thân, nghiên răng nói :"Buông ta ra!"
Vũ Văn Xung bình tĩnh đặt Lăng Sở xuống.
"Lăng nhi, không được vô lễ với đại nhân." Lăng Văn Chung nói.
"Không sao, hắn chỉ đùa thôi. Ngài không cần phải nghiêm túc như vậy." Vũ Văn Xung giải thích.
Lăng Sở không muốn cảm kích lòng tốt của ông bèn vội nói :"Ông, có lẽ đi đường dài nên cháu hơi mệt. Cháu muốn về phòng nghỉ ngơi."
"Nhanh lên!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-vinh-hoa-phu-quy/2662629/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.