Nhưng mỗi khi vận công đến cực độ, Tử Phủ liền đau đớn như bị xé rách.
Phù ấn tan vỡ, cảm xúc phục hồi, ngày đêm dày vò ta, tu vi không tiến mà lùi.
Tần Tịch Liên tìm đến.
Vẫn bộ dạng đáng thương, vẫn mang t.h.u.ố.c như xưa.
Nếu là kiếp trước, có lẽ ta sẽ tin là nàng ta thật lòng.
Nhưng giờ đây, ta chỉ thấy được hình ảnh nàng ta đổ độc vào miệng Miên Miên, thấy đôi mắt nàng ấy khi c.h.ế.t vẫn không thể nhắm lại.
“Sư huynh, huynh ăn chút đi...” nàng ta nhẹ nhàng nói, định tiến lại gần.
“Cút!” ta phất tay áo, hất văng cả người lẫn thuốc.
Ánh mắt ta tràn ngập sát khí và chán ghét.
“Đừng chạm vào ta bằng bàn tay dơ bẩn đó! Cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!”
Nàng ta hoảng hốt bỏ chạy, mắt ngấn lệ.
Ta dựa vào khung cửa, thở dốc.
Ta hận nàng ta.
Nhưng càng hận chính mình.
Hận bản thân mù quáng, dung túng, gây ra tất cả bi kịch.
Tin tức về Linh Tê Tông truyền đến ngày một nhiều.
Nàng làm rất tốt, vượt xa tưởng tượng của bất kỳ ai.
Khai tông lập phái, thu đồ đệ rộng rãi, nàng sống rực rỡ, chói lọi.
Còn ta, như chuột chui trong lỗ tường, lén lút gom nhặt từng tin tức về nàng.
Nghe nói nàng lại đột phá, Linh Tê Tông ngày càng hưng thịnh, nàng và Hoa sư thúc ân ái, kính trọng lẫn nhau...
Mỗi lần nghe, tim ta lại c.h.ế.t thêm một phần.
Trong đại hội tông môn, nàng vận hồng y chói mắt, rực rỡ như mặt trời khiến ta phải nhíu mắt quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857249/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.