“Lát nữa rồi biết.”
Nàng ta lật tay, rút ra một cây roi dài đen sẫm pha tia đỏ.
“Tỷ tỷ không cần khách sáo.”
Ta nhìn cây roi là roi Đả Hồn, pháp khí trấn tông của Vô Hận Tông, chuyên thương tổn thần hồn, vô cùng độc ác.
Nếu không được Lý Thiếu Khanh hoặc Bạch Tử Diễn cho phép, sao nàng ta có thể sử dụng? Bên dưới, mặt Ngụy Trường Lâm biến sắc:
“Sư muội, Nhược Thủy Kiếm đâu? Sao lại dùng Roi Đả Hồn?”
Tần Tịch Liên nói: “Đại hội có quy định phải dùng bản mệnh kiếm sao?”
Bạch Tử Diễn cũng nói thêm: “Pháp khí, phù chú cao cấp không bị cấm.”
Ta cụp mắt, vô tình nhìn xuống dưới .
Hoa Trác Nguyệt lại đang… treo trên cây, vắt chân ngồi rung quạt, vẻ mặt thảnh thơi đến đáng ghét.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Ta dùng thần thức hỏi: “Chàng không lo ta sao?”
Hắn cười khẽ, thần niệm truyền đến:
“Lo cho nàng? Ta thấy thương đứa sư điệt kia của ta hơn… Dù gì cũng là người Vô Hận Tông…”
“Hứ!”
52
Cuộc tỷ thí bắt đầu, ta tay không nghênh chiến Tần Tịch Liên với roi Đả Hồn trong tay.
Tần Tịch Liên ra đòn hiểm độc, từng chiêu đều dồn mười phần linh lực, đ.á.n.h thẳng vào yếu huyệt.
Còn thân ảnh ta tựa chim non sợ sét, luôn nhẹ nhàng né tránh ngay trước khi đầu roi chạm vào da thịt, động tác tao nhã, ung dung tự tại.
“Ngu Miên Miên thân pháp quá nhanh, roi của Tần Tịch Liên hoàn toàn vô dụng!”
“Tần Tịch Liên chiêu nào cũng độc ác, linh lực tiêu hao không ít. Còn Ngu tông chủ thì nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857246/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.