“Trường Lâm đạo tâm kiên cố, sao có thể dễ dàng bị hút cạn linh lực bởi mấy trò tà đạo?!”
“Ngươi và mẫu thân ngươi Ngu Nhân đều là hạng đàn bà mê hoặc lòng người, chuyên dùng tà thuật dụ dỗ đạo lữ!”
“Lý Thiếu Khanh! Ông c.h.ử.i ta thì thôi, dựa vào đâu mà lôi cả mẫu thân ta ra sỉ nhục?!”
Ta gằn giọng, từng chữ như m.á.u nhỏ từng giọt:
“Năm đó, chẳng phải chính ông quỳ xuống cầu xin mẫu thân ta... cầu xin ta, ra tay cứu đứa đệ tử mà ông xem như bảo bối hay sao?!”
“Nếu không có ta, thì tên đệ tử kia của ông giờ vẫn còn nằm bẹp trên giường, sống dở c.h.ế.t dở như một kẻ phế nhân!”
Ánh mắt ta đảo qua từng gương mặt đệ tử trong điện, cười lạnh:
“Nói ta là yêu nữ? Nói ta dùng tà thuật? Vậy thì từ giờ, Vô Hận Tông đừng hòng cầu xin ta cứu cái kẻ đại sư huynh kia nữa!”
“Từng người các ngươi đều là hạng giả nhân giả nghĩa, qua cầu rút ván, lợi dụng xong liền trở mặt, đồ tiểu nhân bỉ ổi!”
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
“Ta khinh!”
Lời nói như d.a.o đ.â.m trúng tim phổi Lý Thiếu Khanh, ông ta lóe người tới trước mặt ta, siết chặt cổ ta.
Cả đại điện, vậy mà không một ai lên tiếng can ngăn.
Ngay khi ý thức ta sắp tan rã, một luồng linh lực uy mãnh vô song ầm ầm giáng xuống điện, Lý Thiếu Khanh bị chấn lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lat-do-vo-tinh-dao/3857228/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.