Edit: Meimei
"Lưu Chu, cố gắng chống đỡ một chút!"
Xe ngựa cua rất gấp, thân thể Lưu Chu hoàn toàn bị hất ra khỏi xe. Do xuất phát từ bản năng muốn sống, một tay nàng nắm chặt khung xe ngựa, bởi vì dùng sức mà móng tay đều muốn bong ra. Do khung xe ngựa trơn nhẵn, dần dần các ngón tay của Lưu Chu cũng buông ra, Tô Tâm Ly nhanh chóng níu lại một cánh tay của nàng, xe ngựa chạy rất nhanh, lay động dữ dội, đầu Tô Tâm Ly có cảm giác choáng váng, cảm thấy cánh tay đang cầm chặt tay Lưu Chu như muốn trật khớp.
"Ta nói ngươi dừng xe lại, có nghe hay không!"
Tô Tâm Ly nhìn Tống Lộ đưa lưng về phía nàng, ánh mắt lạnh băng giống như có thể đem người đóng băng.
Thành công trong tầm mắt, Tống Lộ đâu còn tâm tình để nghe, vung roi ngựa lên, hung hăng quất vào lưng con ngựa. Con ngựa bị đau, càng chạy nhanh hơn: "Tiểu thư, ngựa bị kinh sợ, không thể dừng lại được!"
"Tiểu thư, người nhanh buông tay nô tỳ ra!"
Vành mắt Lưu Chu đỏ lên, tiểu thư tốt với nàng như vậy, hiện tại nàng bị ngã chết nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Lưu Chu không phải là đứa ngốc, đặc biệt là những ngày này, Tô Tâm Ly không tiếc mà chỉ bảo nàng. Lưu Chu biết, rất nhiều người muốn hại tiểu thư. Nàng bỗng nhiên nhớ lại sáng nay trước khi xuất môn, lúc đi nói hạ nhân trong phủ chuẩn bị xe ngựa thì gặp Tô Diệu Tuyết, nhìn Tống Lộ vung roi ngựa nói những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lam-y-pham-dich-nu/3259113/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.