Edit: Meimei
Phương di nương nháy mắt với hạ nhân đang đứng sau lưng bà, đang muốn để cho họ chặn đường Lưu thái y thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng thở hổn hển của Lưu Bồi: "Tiểu thư người chạy nhanh như vậy, lão hủ thế nào chạy kịp bước chân của người. Tiểu thư nhất định là lo lắng cho tướng gia. Lưu Chu, ngươi nhanh lên một chút!"
Tô Tâm Ly ghé vào người Tô Bác Nhiên, khóe môi nhếch lên một cái, ai nói Lưu thái y tính cách kỳ quái, nàng thấy thật đáng yêu mà.
"Lưu thái y, ngươi nhanh đến nhìn cha ta một cái."
Tô Tâm Ly vội vã nhường lại vị trí của mình, sau đó đứng bên cạnh Lưu Bồi, ánh mắt quan tâm và lo lắng lại thủy chung không rời thân thể Tô Bác Nhiên. Nàng vừa mới khóc, trên gương mặt trắng nõn còn có lệ ngân, lông mi còn vương giọt nước, nhìn qua giống như tiểu bạch hoa nhu nhược, khiến trong lòng Tô Bác Nhiên sinh ra một loại yêu thương.
Ly nhi không giống nương của nó, Ly nhi là một đứa trẻ ngoan, trong lòng có ông là được.
Tô Tâm Ly liếc mắt nhìn Tô Bác Nhiên, thấy lửa giận trong mắt ông ta nguội đi mà thay vào đó là nhu tình, liền buông thõng mi mắt. Tô Bác Nhiên thích mềm không thích cứng, lại rất nông cạn, chỉ tin những gì mình nghe được. Nếu đã như vậy, để không bị người khác nhân cơ hội này thực hiện âm mưu hãm hại nàng, nàng tất nhiên không làm ông ta thất vọng rồi.
"Lưu thái y, thế nào?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ta-lam-y-pham-dich-nu/3259105/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.